Chương 766: Giết hắn
Chương 766: Giết hắnChương 766: Giết hắn
Lúc Lamborgh đứng thẳng hai chân xông vào phòng thiêu thi, đừng nói người qua đường, chính là Tân Hà cũng bị nó làm cho giật mình.
Khá lắm, cự vật khổng lồ đứng thẳng người lên, nếu nhìn thẳng, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy bụng của nó.
Khối khổng lồ đen kịt trừng đôi mắt bò, kêu lên: "Gia, có người muốn bắt ta, bị ta đánh chết rồi!"
Tần Hà hơi ngẩn ra, hỏi lại: "Đánh chết rồi thì ngươi còn cuống cuồng như vậy làm gì?"
"Bọn họ là người của Thiên Tru Phủ, nói muốn bắt ta trở về lĩnh thưởng." Lamborgh lại nói.
"Thiên Tru Phủ?" Tần Hà híp híp mắt.
Thiên Tru Phủ là thế lực của thế giới thần linh phương tây Nam Thiệm bộ châu, gọi là nanh vuốt, tay sai cũng được, gọi là chó săn cũng đúng.
Không quan tâm là gì, chỉ cần nói cấm chỉ mình tụ lại công đức, vậy chính là tử định.
Tần Hà biết rõ sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xuất hiện, chỉ không ngờ rằng bọn họ lại xuất hiện sớm như vậy.
Có điều, tới thì tới đi, thịt muỗi cũng là thịt mà đúng không?
"Sách, tại sao ngươi còn đứng, nằm xuống!" Tần Hà ngẩng đầu nhìn Lamborgh, trừng nó một cái, nói tiếp: "Ngươi như vậy rất dọa con nít đấy."
Mặc dù Lamborgh vẫn còn là một con bò, nhưng nó cũng đã hóa hình.
Chỉ là hóa hình này một lời khó nói hết, hiện tại Tân Hà cũng không có biện pháp gì tốt.
Cái gọi là hóa hình này là một đạo quan, cũng là đạo quan duy nhất, đi qua liền không thể đi lại.
Nói không chừng, về sau Lamborh vẫn sẽ phải duy trì hình dạng này.
"A." Lúc này Lamborgh mới phản ứng lại, vội vàng nằm xuống, đặt Lưu ly lung xuống trước mặt Tần Hà, nói: "Đây là đồ của bọn họ."
Tần Hà nhặt lên đánh giá một lát, pháp khí trung phẩm, có áp chế nhất định với thần tức, thật sự là người của Thiên Tru Phủ không thể nghi ngờ.
"Thi thể đâu?" Lúc này Vương Thiết Trụ đi qua.
"Ở... ở bên cạnh hào hộ thành, chết ba tên, một tên chạy mất." Lamborgh trả lời.
"Vậy ngươi chạy cái gì?" Vương Thiết Trụ thắc mắc.
"Ra đại chiêu... Phóng hết rồi." Lamborgh lắc lắc đầu.
"Thiết Trụ, gọi Ma Phi đi mang thi thể về." Tần Hà nói.
"Vâng." Vương Thiết Trụ vui vẻ, hết sức phấn khởi đi ra ngoài. ...
Không lâu sau, hoàng cung.
Ngụy Vũ đang dùng cơm thì nhận được tin tức nanh vuốt Thiên Tru Phủ xuất hiện ở thành Lâm An.
Với tư cách đã từng là đại thống lĩnh Phi Ngư, Ngụy Vũ tự nhiên là hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức.
Trước đây vì một vài nguyên nhân, Ly Thừa Cương đã gần như phế bỏ tổ chức tình báo "Ám đường", gần đây mới bắt đầu hoạt động trở lại.
"Thiên Tru Phủ, chó săn Đam Châu!" Ngụy Vũ lập tức đặt chén cơm xuống bàn, đứng dậy hỏi: "Bọn họ đâu?”
"Ba tên bị con trâu kia... Ách, bị thần trâu đâm chết rồi, một tên còn lại thì đang lẩn trốn, nhưng vẫn ở trong địa giới Kinh thành chưa rời khỏi, hẳn là đang chờ đợi trợ giúp." Vưu Văn Cừ trả lời.
"Bắt y lại cạy mở miệng, sau đó đưa thi thể đến phòng thiêu thi số bảy." Ngụy Vũ hạ lệnh không chút do dự.
"Chuyện này... Điện hạ, chuyện này liên quan đến Thiên Tru Phủ, có thể hay không..." Vưu Văn Cừ lập tức tê cả da đầu.
Ngụy Vũ này, quả nhiên Đại Cảnh Quốc không phải của ngươi ngươi không đau lòng.
Đó chính là Thiên Tru Phủ đấy!
Chỉ xây miếu thì ít nhiều còn có khoảng trống để cứu vãn, có thể biện được nhiều lý do, cộng thêm đế quốc Đại Cảnh dù thế nào cũng là một quốc gia khá nổi trội.
Nhưng nếu ngươi trực tiếp giết chết tay sai của Thiên Tru Phủ, đó thực sự chính là chọi cứng.
Thiên Tru Phủ mà nổi giận, đế quốc Đại Cảnh sẽ ra sao?
Còn không đủ để nhìn.
Chỉ dựa vào Thanh Ngưu Đại Tiên kia sao?
"Không có nhưng nhị gì hết, chấp hành đi!" Ngụy Vũ vung tay lên, hành động này của hắn không chỉ là hướng về phía Thiên Tru Phủ, còn có Tần Hà.
Xây một ngôi miếu, thế mà lại không cho phần thưởng.
Ngụy Vũ đợi chán đợi chê vẫn không đợi đến, cũng không biết là tên kia quên mất hay là cố tình không cho. Hôm nay vừa vặn, lại đưa một bộ thi thể qua nhắc nhở tên kia một chút.
Nên cho cơm rồi đấy!
Tất nhiên, đây là ý nghĩ trong nội tâm Ngụy Vũ, hắn hành động biểu hiện ra ngoài vẫn là kiên quyết không chịu thua.
Ngươi không cho ta, ta kiên quyết không đòi.
Nếu ngươi vẫn chưa cho, vậy thì ta sẽ... đưa thêm thi thể cho ngươi.
Chính ngươi tự ngộ đi!
Còn chưa cho nữa, vậy thì ta tiếp tục đưa.
Đưa đến khi nào ngươi tự thấy ngượng thì mới thôi.