Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 825 - Chương 825: Rên Cũng Không Rên Một Tiếng

Chương 825: Rên cũng không rên một tiếng Chương 825: Rên cũng không rên một tiếngChương 825: Rên cũng không rên một tiếng

Sợ hãi!

Đây là cảm xúc mà thân làm thần tướng Thiên Tru Phủ cao cao tại thượng đã rất lâu rất lâu rôi không cảm nhận được.

Sau khi kế hoạch Thiên Tru được ban bố, thần tướng Thiên Tru đã chia binh làm hai đường, một đường tiến về cửa thần vực đón lấy thần kính Thiên Tru, một đường tới ẩn núp vào thành Lâm An.

Cũng vào thời điểm này, bọn họ đã nhận được thêm càng nhiều tin tức về trận đại chiến trước đó.

Trận chiến kia còn ngắn ngủi hơn những gì bọn họ được biết.

Từ đầu đến cuối, Thanh Ngưu Đại Tiên chỉ xuất thủ có một lần.

Dưới một kích kia, binh giáp của Thần Ngự Giáp đã vỡ nát, nằm dưới đáy hố sâu chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

Bọn họ biết rất rõ Thân Ngự Giáp mạnh đến mức nào, đều là thần tướng, nếu Thần Ngự Giáp ra tay toàn lực, bất kể ai trong số bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi ba chiêu.

Chính là chênh lệch lớn như vậy.

Cho nên khi hai người Chư Dương Băng, Qua Tôn phát hiện mình bị để mắt tới, đã lập tức xoay người bỏ chạy mà không có chút do dự nào, thậm chí còn không nổi lên một tia ý niệm chống cự.

Hai người chia nhau ra chạy, Qua Tôn cấp tốc suy nghĩ đối sách.

Có thể đào thoát được hay không là một vấn đề, có nên về lại nơi đặt chân tạm thời hay không, cũng là một vấn đề. Mặc dù không thấy Thanh Ngưu Đại Tiên đuổi theo, nhưng y có thể tìm theo đầu mối, sợ là không thể may mắn như vậy.

Sau khi suy nghĩ phút chốc, Qua Tôn quyết định thật nhanh, ngay lập tức thay đổi đường chạy.

Nơi đó có Ảnh Sát, còn có những người khác, trở về nơi đó mới có xác suất sinh tôn lớn nhất.

Về phần có thể dẫn đường cho Thanh Ngưu Đại Tiên, tạo thành đoàn diệt hay không.

Thì chỉ có một câu, còn sống mới là quan trọng nhất, Thanh Ngưu Đại Tiên vỗ xuống một chưởng, phải có người cao lớn hơn chống đỡ, người nhỏ bé như y chống đỡ không nổi.

Nhưng gần như đúng vào lúc suy nghĩ này vừa nổi lên.

Y đã cảm thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng gió rít gào, đồng thời có một cỗ lực áp bách cực lớn đè xuống, trực tiếp khiến y lảo đảo, ngã nhào xuống đất.

Y lập tức ngẩng đầu lên, trong chỗ sâu con ngươi, một cái mai rùa đang cấp tốc phóng đại.

Đó là một vật như thế nào.

To như cái cối xay, đen kịt như mực, đường vân vết rạn phía trên lấp lóe vô số bí văn màu vàng sậm, như rắn lại như rồng, lúc sáng lúc tối, giống như là đang hô hấp vậy.

Khí tức kinh khủng tựa như là thiên thạch từ trên trời giáng xuống, lại giống như là dãy núi đổ sụp.

Ngay cả hô hấp của Qua Tôn cũng bị áp chế, cảm thấy hít thở không thông. Nếu cẩn thận xem xét còn có thể phát hiện, cái mai rùa to lớn này còn nối với một thứ như là rắn, như là cổ, lại như là dây thừng, một mực kéo dài về phía xa xa đằng sau.

Một kích này tới quá nhanh, quá đột ngột, Qua Tôn không kịp suy nghĩ gì, lập tức há miệng phun ra một cái thuẫn nhỏ màu vàng kim, sau đó chấn động nguyên lực toàn thân, hung mãnh rót vào trong thuẫn nhỏ.

Thuẫn nhỏ được nguyên khí thúc trướng, cấp tốc phóng đại, nằm ngang trên đỉnh đầu.

Đây không phải phòng ngự mạnh nhất của Qua Tôn, nhưng đây là phòng ngự y có thể lấy ra nhanh nhất, hơn nữa lực phòng ngự cũng không tồi.

Nhưng sự không tồi này, hiển nhiên là vẫn chưa đủ.

Thuẫn nhỏ màu vàng kim phóng đại nhanh bao nhiêu, thì vào khoảnh khắc tiếp xúc với cái mai rùa đen kia, nó có tốc độ bể nát nhanh bấy nhiêu.

"Bành!"

Mai rùa rơi xuống đất, khiến bụi đất xung quanh văng mịt mù.

Đợi đến khi bụi đất rì rào rơi xuống, tầm nhìn khôi phục lại bình thường, mặt đất đã thành một cái hố to.

Trong hố lớn là một con đại vương bát đang nằm ngửa, cái cổ thật dài đang nhanh chóng thu lại, đồng thời bốn cái chân cũng đang ra sức khua khoắng trong không khí.

"Sưul"

Rất nhanh, cái cổ của đại vương bát đã thu lại như bình thường, sau một màn ánh sáng trắng lóe lên, nó đã hóa thành một thiếu niên lưng gù.

Thiếu niên giơ hai tay ôm cổ, xoay người nói: "Gia, ta có thể đừng dùng một chiêu này hay không, cái mai chịu được, nhưng cái cổ chịu không nổi."

Trước mặt thiếu niên lúc này, Tân Hà đang dạo bước đi tới, hắn quan sát một chút, cười nói: "Thực sự không tồi, so với trước kia thì mạnh hơn rất nhiều."

Vương Thiết Trụ lập tức lộ ra vẻ mặt khóc tang.

Lúc này lại xoay người nhìn lại, chỉ thấy dưới đáy hố mà nó vừa đứng dậy, Qua Tôn bị đập trúng đã bị biến dạng, không nhúc nhích, rõ ràng là đã ngỏm.

"Chiến quả cũng không tồi." Tần Hà lại nói.

Vương Thiết Trụ điêu chỉnh lại vẻ mặt, nói: 'Là... Là tên hán tử, rên cũng không rên một tiếng."

"Gia, người này là ai vậy?" Vương Thiết Trụ lại hỏi, đuổi theo phía sau không hỏi một câu đã hạ tử thủ, trong ấn tượng của Vương Thiết Trụ, đây vẫn là lân đầu tiên gia làm như vậy.

Trước kia gặp nhân ma hư thối đến chảy mủ, gia ít nhất cũng sẽ cho nó cơ hội nói vài lời di ngôn.

"Thiên Tru Phủ." Tân Hà trả lời.

"Lại là bọn chúng, đúng là âm hồn không tan!" Vương Thiết Trụ nhảy bật lên mắng.

"Bọn chúng hẳn là đã ẩn núp một khoảng thời gian, nhất định cũng chuẩn bị một ít thủ đoạn." Tần Hà nói.

Vương Thiết Trụ cứng người,Ách... Người chết mất rồi, sớm biết đã để lại một đường sống."

"Không sao, còn có một tên." Tân Hà cười cười, nói: 'Nhặt xác trước đi."

"Vâng." Vương Thiết Trụ gật đầu, sau đó vội vàng nhảy xuống hố to, dùng túi đựng xác thu thi thể lại, lại gẩy gẩy, nhặt hai mảnh vỡ kim thuẫn lẫn trong đất lên, nói: "Gia, ngài xem cái thuẫn này, vỡ rồi."

Tần Hà nhận lấy mảnh vỡ chỉ lớn chừng nắm tay, búng nhẹ ngón tay một cái, phủi đi dơ bẩn dính bên trên, sau đó lại cầm trong tay ước lượng một chút, nói: "Thủ pháp rèn đúc hơi thô ráp, nhưng vật liệu lại là không tồi, hẳn là đến từ thế giới thần linh, linh khí rất đủ."

"Còn dùng được không?" Vương Thiết Trụ hỏi, đối với những thứ thuộc loại phòng ngự, nó luôn tự nhiên cảm thấy hứng thú.

"Vô dụng." Tần Hà lắc đầu, sau đó ném một mảnh trong đó vào miệng.
Bình Luận (0)
Comment