Chương 827: Không còn thấy bóng dáng
Chương 827: Không còn thấy bóng dángChương 827: Không còn thấy bóng dáng
"Bị... đại vương bát đập chết?"
Ảnh Sát hơi sững sờ, sau đó rất nhanh đã chú ý tới thần sắc khác thường của "Qua Tôn" trước mặt.
Hắn không chỉ không đồng cảm khi đồng bạn chết đi, trái lại lộ ra vẻ mặt ung dung, còn nở nụ cười.
Cái này rõ ràng là không đúng, cho dù thực sự có mừng thầm trong lòng, thì giờ phút này cũng phải giả bộ mới đúng.
Theo bản năng, Ảnh Sát khóa chặt Qua Tôn, thần thức âm u lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng ép về phía Qua Tôn.
Nhưng mà sự dò xét này khiến y càng cảm thấy nghi hoặc.
Vì bất kể là khí tức, dáng vẻ, hay là uy áp trên thân người này, đều hoàn toàn giống hệt như Qua Tôn.
Nhưng y lại chưa từng nghe nói rằng Qua Tôn và Chư Dương Băng có mâu thuẫn gì.
"Vương bát từ đâu tới?" Ảnh Sát dẫn lại tính tình, truy vấn.
"Vương bát của Thanh Ngưu Đại Tiên." Nụ cười trên mặt Qua Tôn lại càng rõ ràng.
"Ai đập?" Ảnh Sát chau mày, trực giác nói cho y biết, tên Qua Tôn trước mắt này không thích hợp.
Đương nhiên là Thanh Ngưu Đại Tiên rồi." Qua Tôn xòe tay.
"Vậy ngươi cười cái gì?" Ảnh Sát cuối cùng cũng hỏi ra nghi ngờ của mình. Đều là thần tướng, bất kể là Qua Tôn trước mặt hay là Chư Dương Băng đã chết, ở trên cấp bậc là không khác biệt gì với y, lấy y làm chủ, chẳng qua là vì một câu phân phó của Phủ tôn đại nhân trước khi lên đường.
Cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, Ảnh Sát là sẽ không dễ dàng đi chất vấn bất kỳ một tên thần tướng nào.
Đạt đến cấp bậc thần tướng, ít nhiều cũng có một chút chỗ dựa cùng bản [lĩnh giữ nhà.
"Không có gì, ta chỉ là nhớ tới một chuyện vui vẻ." Qua Tôn lắc đầu, sau đó bắt đầu dò xét Ảnh Sát từ trên xuống dưới.
Trong chỗ sâu nhất dưới đáy mắt, bất chợt phản chiếu ra hình ảnh của một con chim sơn ca.
Là yêu a-
Biu -
Thuật phân biệt yêu: Đây là một con chim sơn ca mị ảnh, huyết mạch xảy ra dị biến, phương hướng không rõ, thực lực Đạo cung cảnh hậu kỳ, sắp đột phá tới cảnh giới hậu kỳ đại viên mãn.
"Chuyện vui vẻ gì?" Trong mắt ảnh sát lóe lên vẻ tức giận, cái tên Qua Tôn, chẳng lẽ là đã trúng Ly cung huyễn thuật rồi?
Nụ cười trên mặt kia, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
"Thú tinh của ngươi, có chất lượng thế nào?" Qua Tôn tò mò hỏi.
"Làm càn!" Ảnh Sát triệt để nổi giận, khí thế toàn thân chấn động, lập tức cuốn lên sương đen, thân hình trong nháy mắt đã trở nên hư ảo mấy phân, giống như là tùy thời sẽ có thể biến mất vậy.
"Ngươi không phải Qua Tôn, ngươi rốt cuộc là ai!" Ảnh Sát chất vấn. "Ai nha, bị ngươi phát hiện rồi." Qua Tôn gãi đầu, sau đó thân hình biến hóa, biến thành một thanh niên thân mặc áo gai, chính là Tân Hà.
Tần Hà biết rõ việc Thiên Tru Phủ điều động phạm vi lớn, Ngụy Vũ hiện tại tay cầm ám vệ đế quốc Đại Cảnh, phương diện tình báo không có vấn đề gì lớn.
Nhưng rốt cuộc Thiên Tru Phủ đang làm gì thì Tần Hà lại không thể biết rõ.
Hôm nay thuận dây tìm gốc, cuối cùng cũng mò tới điểm dừng chân của bọn họ.
Khá lắm, cách xa thành Lâm An đến hơn mấy trăm dặm.
Hắn đáng sợ đến thế sao? Hắn rất hiền lành đấy có được không.
"Ngươi là Ngụy thần thành Lâm An!" Ảnh Sát lập tức sợ hãi đến biến sắc, ngàn tính vạn tính y cũng không thể ngờ rằng, mình vừa nổi lên một ý định trong đầu.
Cái tên Thanh Ngưu Đại Tiên này, đã thực sự tới cửa.
Ngay sau đó, thân hình nó lóe lên, liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Tần Hà ngẩn người, sau khi quay đầu cảm ứng một chút, trên mặt liền dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vậy mà... lại không có cảm ứng được.
Đây thực sự là ngoài ý muốn, thuật phân biệt yêu nhắc nhở dị biến, nhưng cái dị biến này, cũng quá dị biến đi.
Quả nhiên, kẻ có thể bị thế giới thần linh chọn trúng, đều không kém.
Tần Hà lập tức sử dụng ra tất cả các loại nhãn thuật, quan sát toàn bộ mọi thứ xung quanh, phóng thần thức ra ngoài, lại chông thêm toàn bộ trạng thái chúc phúc.
Nhưng mà việc khiến hắn giật mình vẫn chưa hết.
Hắn vẫn không thể phát hiện ra bóng dáng của Ảnh Sát trong cái động phủ nho nhỏ này.
Thật sự biến mất không còn thấy bóng dáng, giống như là từ trước đến giờ chưa từng tôn tại vậy.
"Hừ hừ, thú vị đấy."
Tần Hà thấy thế, hơi mỉm cười, quay đầu nói với "người hầu" đứng ở một bên: "Thiết Trụ, xem cửa cẩn thận, không để cho bất cứ ai tiến vào."
"Vâng, gia." Người hầu gật đầu, cười cười xoay người ra ngoài.
Đó là do Vương Thiết Trụ biến thành, chủ tớ hai người xông thẳng vào đầm rồng hang hổ.
Sau khi để Vương Thiết Trụ ra ngoài, Tần Hà liên tiếp vạch ngón tay, tăng thêm mấy đạo phong ấn lên cửa, triệt để phong kín không gian động phủ nho nhỏ này.
Trên thực tế thì từ lúc ở ngoài cửa, hắn đã tiến hành phong ấn cửa động rồi.
Tên Ảnh sát kia biến mất không phải nhờ thuật che mắt, cũng không phải ẩn thân chỉ pháp, mà là một loại bí thuật chạm đến pháp tắc không gian, có thể là huyết mạch thức tỉnh thiên phú bí thuật bẩm sinh, cũng có thể là cơ duyên lấy được sau khi trưởng thành.
Nhưng bất kể thế nào, nó không thể thực sự biến mất không còn tăm tích, mà có thể là trốn vào một nơi cùng loại với kẽ hở không gian. Nếu đoán không lầm, dù thế nào thì cuối cùng nó cũng sẽ phải hiện thân.
Tần Hà không tin nó có năng lực "xuyên qua không gian", nếu như có thể xuyên qua không gian, đó không còn là chạm đến pháp tắc, mà đã là nắm giữ pháp tắc.
Bên ngoài thế giới thần linh, khó có thể có được năng lực này.
Đây là một khoảng thời gian giằng co không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Có lẽ là một giây sau, có lẽ là sau một canh giờ nữa, thậm chí cũng có thể là một ngày hoặc vài ngày.
Tần Hà chờ đợi một lát, thấy Ảnh Sát vẫn không xuất hiện, thế là dứt khoát ngồi xuống, thong thả ung dung lấy vỉ nướng, cùng với đủ loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị... còn có rượu ngon từ trong không gian dưới nách ra.
Chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Một màn này khiến Ảnh Sát đang trốn trong kẽ hở lo lắng đến phát điên.
Người này thế mà lại nắm được điểm yếu chí mạng của mình, rốt cuộc là hắn từ đâu chui ra vậy.