Chương 957: Đừng ương ngạnh
Chương 957: Đừng ương ngạnhChương 957: Đừng ương ngạnh
Sau khi rời khỏi hai trăm dặm, Tần Hà ngừng chân nhìn lại, nhếch miệng nở nụ người, không vội vàng rời đi.
Tần Hà dám lấy nhân cách mình đảm bảo, lão tạp mao Huyết Nha Lão Tổ này nhất định sẽ không tuân thủ hứa hẹn, lão ta nhất định sẽ có biện pháp nào đó.
Nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là, Huyết Nha Thánh Tử ở trong tay mình, lão ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Càng quan trọng hơn là, một ngàn dặm này còn dư lại tám trăm dặm, có thời gian có thể chậm rãi khôi phục chân nguyên.
Thế là Tần Hà không tiếp tục thi triển thuật độn thổ, mà sử dụng thuật đẳng vân giá vũ bay lên bầu trời, vừa chậm rãi bay, vừa nhai nuốt linh tài bảo dược khôi phục chân nguyên.
Sau khi cảnh giới và thể xác tăng lên, hiệu quả của thuật tự lành mặc dù không bằng lúc trước, nhưng rơi vào trong mắt Huyết Nha Thánh Tử, vẫn là rất kinh người.
Y trơ mắt nhìn Tần Hà ở trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, làn da cháy đen tróc ra từng mảng, mọc ra da mới, lông tóc cháy cuộn cũng lần nữa khôi phục lại, mỗi sợi đều đen bóng lóng lánh, còn có những vết thương do sét đánh sâu đến lộ ra cả xương, toàn bộ cũng được phục hồi như cũ.
Sức sống nhanh chóng hồi phục, tinh khí như rồng, phong thần như ngọc.
Giờ khắc này, một cảm giác lo lắng nhàn nhạt dần dần dâng lên trong lòng Huyết Nha Thánh Tử. Nếu tổ gia gia còn không ra tay, đợi đến khi tặc tử này hoàn toàn khôi phục như trước, vậy thì càng phiền toái.
Đáng tiếc nó đã bị Tân Hà cấm khẩu, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt liếc qua liếc lại quan sát xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng tổ gia gia.
Tổ gia gia biết một môn huyết ẩn chi thuật, dựa vào tu vi nửa bước Bỉ ngạn cảnh, có thể ẩn vào hư không, tu sĩ có cảnh giới thấp không thể cảm nhận được.
Y chắc chắn tổ gia gia cách y không xa, đáng tiếc không có cách nào nhắc nhở tổ gia gia, không thể tiếp tục cho tên tiểu tặc này thêm thời gian.
Ánh mắt tìm kiếm của Huyết Nha Thánh Tử tất nhiên không thể gạt được Tần Hà, nhưng Tần Hà không quan tâm, trái lại bắt đầu lục soát trên thân Huyết Nha Thánh Tử, rất nhanh, hắn đã tìm được một cái túi càn khôn.
Dùng thần thức quét qua, Tần Hà càng cười vui vẻ.
Đồ tốt không ít, không kịp đếm tỉ mỉ, hắn liếc mắt một cái chọn trúng ba viên thú tinh trong túi trữ vật, một viên trong đó có kích thước lớn hơn hẳn, màu lam nhạt, lại không quá hợp quy tắc, trông có vẻ hết sức kỳ lạ.
Tần Hà lấy nó ra, sau khi quan sát một hồi phát hiện, cái đồ chơi này vậy mà lại không có khí tức của yêu loại, hiển nhiên là không thuộc loại yêu đan thú tinh, ở chính giữa hình thành một đường vân mơ hồ, như là một con rắn nhỏ, ánh sáng mờ mịt cùng linh khí nhàn nhạt từ đó tỏa ra.
"Đây là cái gì?" Tần Hà hỏi thẳng, đồng thời giải trừ cấm ngôn cho Huyết Nha Thánh Tử.
"Ta chết cũng sẽ không..." Huyết Nha Thánh Tử trợn mắt, nước bọt gần như sắp phun đến trên mặt Tần Hà, hận không thể nuốt sống Tần Hà. Nhưng mà y còn chưa kịp nói hết lời, Tân Hà đã nhanh như chớp võ ra một chưởng đập vào sau tai y, lập tức một cây đinh trấn thi rỉ sét đã bị đóng vào.
Huyết Nha Thánh Tử lập tức phát ra tiếng kêu rên, nhưng chỉ có một tiếng rất ngắn kịp phát ra, tiếp đó lại bị Tân Hà điểm huyệt cấm khẩu, chỉ còn lại hai mắt trợn to, khuôn mặt vặn vẹo hiện đầy vẻ đau đớn.
Đó là huyệt đau nhức của Huyết Nha Thánh Tử, một đinh đâm vào, mọi loại đau đớn trên khắp toàn thân liên giống như hồng thủy tuôn hướng não hải.
Giống như bị vạn trùng gặm cắn, cắt rời, sét đánh, đóng băng, đốt cháy... Đau đớn cực độ.
Tần Hà thấy thế, không nhanh không chậm ném một viên thú tinh vào miệng cẩn thận nhai nuốt, sau đó lại ăn một trái chu quả tráng miệng, cuối cùng mới chậm rì rì rút cây đinh trấn thi kia ra.
Thanh Ngưu Đại Tiên, chuyên trị các loại không phục.
"Đừng ương ngạnh, còn ương ngạnh ngươi liền sẽ có đủ loại đau khổ ăn không hết." Tần Hà cười cười, lại mở huyệt phong khẩu y ra.
Lúc này Huyết Nha Thánh Tử đã là đau đớn đến mức toàn thân ứa ra mồ hôi máu.
Huyết nha nhất tộc phần lớn tu luyện công pháp huyết khí, dịch thể ứa ra đều là nhuốm máu.
Đau đớn chỉ là thứ nhất, thứ hai chính là sợ hãi.
Bởi vì y tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Tần Hà nuốt ăn thú tinh.
Không thể tưởng tượng nổi, không cách nào lý giải! Đây quả thực chính là một ma quỷ hình người!
Đó chính là một viên thú tinh của đại yêu Thần kiều cảnh, ngưng tụ yêu nguyên mấy trăm năm tuế nguyệt. Hơn nữa thời gian tử vong cũng không lâu, trực tiếp nhai nuốt như vậy, cho dù là thực thiết thú cường đại nhất kinh khủng nhất, cũng sẽ bạo thể mà chết, đến cả hài cốt cũng không còn.
"Đó là... Long tinh địa mạch." Huyết Nha Thánh Tử run rẩy nói.
"Long tinh?" Tân Hà khẽ chau mày, bởi vì hắn phát hiện, trong đầu mình hoàn toàn không có thông tin gì liên quan tới thứ này.
Thanh Ngưu Đại Tiên cũng có thể nói là tung hoành hai giới, hôm nay vậy mà lại gặp được thứ hắn không biết.
"Thứ gì, từ đâu tới?"
Tân Hà nhìn chằm chằm vào Huyết Nha Thánh Tử, không hề che giấu tia sát cơ, chỉ cần y nói dối nửa câu, liền khiến y đau đớn đến chết.
Huyết Nha Thánh Tử bị ánh mắt của Tần Hà đâm giật mình, cắn răng nói: "Chính là một loại linh thạch ở chỗ sâu địa mạch, ẩn chứa linh khí rất nông đậm”
"Hết rồi?" Tần Hà híp híp mắt.
"Hết rồi." Huyết Nha Thánh Tử gật đầu.
"Đùng!"
Cây đinh Tần Hà vừa rút ra, lại đâm trở vê.
Tiểu tạp mao này, không thành thật.
Thuật chân ngôn rõ rành rành, mặc dù thường là lúc linh lúc mất linh, nhưng vừa rồi Huyết Nha Thánh Tử trả lời, lại đúng lúc linh nghiệm. Linh thạch chỗ sâu địa mạch, ngay trong không gian dưới nách của Tần Hà cũng có, gọi là nguyên linh thạch.
Cái đồ chơi này đối với người tu luyện bình thường thì quả thực được xem như đồ tốt, gân với đan dược, được đào ra từ chỗ sâu địa mạch, ẩn chứa lượng linh khí nhất định. Đôi lúc còn được sử dụng như đồng tiền trao đổi cao cấp hơn tử kim tệ.
Nhưng đối với Tần Hà mà nói, chính là thứ vô bổ, xa không bằng việc đổi lấy mấy viên thú tinh nhai.
Tảng đá cho dù là có thể hút, cũng không bằng yêu thú chủ động tu luyện.
Tuyệt đại đa số nguyên linh thạch đều là màu xám trắng, độ trong rất kém.
Tiểu tạp mao này đang nói láo, hoặc là che giấu thông tin quan trọng nhất.
Thế là ngay sau đó, Huyết Nha Thánh Tử lại bắt đầu run rẩy.
Lần này Tần Hà đợi trọn vẹn thời gian ba nén nhang, mới lôi Huyết Nha Thánh Tử khỏi bể khổ, nói: "Tổ chức lại lời nói của ngươi một lần, nếu ngươi còn muốn ăn đau khổ, ta đảm bảo ngươi sẽ có đủ đau khổ ăn không hết, hừ hừ-"
Huyết Nha Thánh Tử lúc này đã bị đau đớn làm rụng mất nửa cái mạng, con ngươi cũng sung huyết đến lồi cả ra, run run rẩy rẩy nói: "Đó là... long... tỉnh địa mạch đến từ thần vực thượng giới."