Nơi này ngoại trừ là ngư trường đánh bắt cá biển thì ở chỗ dọc theo bờ biển, nó còn nuôi rất nhiều loài cá biển, nào là cá lù đù vàng lớn, cá vược biển, cá bơn, cá mú, cá cam, cá nóc, ...
Bên trong không có nhiều cá nhưng trông con nào cũng sống vui sống khỏe, không chỉ đủ ăn mà còn được chăm rất tốt.
Phải biết rằng cho dù là ở thời hiện đại thì giá cả của những con cá này cũng không thấp, nàng chắc chắn là người xuyên không may mắn nhất vì nàng có thể ăn được những thứ này ở thời cổ đại.
Chử Trần Âm vô cùng vui vẻ, nàng quay người đi vào một căn nhà gỗ lớn bên bờ biển, bên trong có rất nhiều công cụ dùng để bắt cá.
Nàng cầm một cái công cụ trong đó lên cẩn thận xem xét. Bây giờ nàng vừa có biển vừa có công cụ, về sau nàng có thể liên tục đánh bắt cá từ bãi biển này rồi.
Chuyện này tốt hơn cực kỳ nhiều so với việc chỉ có thể dự trữ cá.
Chử Trần Âm lại một lần nữa cảm thán về sự vĩ đại của hệ thống không gian.
Có đôi khi nàng nghĩ, hệ thống không gian nhất định biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Chử Trần Âm rời khỏi tầng không gian thứ chín, đi tới cửa tầng không gian thứ mười, chỉ thấy phía trên vẫn có một thanh tiến độ y như cũ: "Tầng không gian thứ mười còn 150 ngày nữa là thăng cấp thành công."
150 ngày?
Có nghĩa là việc này sẽ mất hơn nửa năm nữa.
Giờ Chử Trần Âm cũng không vội, nhưng thật ra nàng muốn xem thử hệ thống không gian còn có thể mang đến càng nhiều thứ tuyệt vời gì nữa.
Sau khi rời khỏi không gian, nàng vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình vẫn giống như ngày thường chặt củi giúp Phó phu nhân và nương của Thanh Nhi, còn sắc mặt của Chử Trần Âm cũng bình thường giống như không có chuyện gì khác lạ.
Thế nhưng khi Chử Trần Âm đi ngang qua hắn, ánh mắt hắn lại không tự chủ được mà nhìn theo nàng.
Vừa rồi Chử Trần Âm trông thấy Phó Yến Đình chặt củi thì đột nhiên nghĩ tới củi lửa. Nếu như phải đi tới hoang mạc không người không cây cối thì thứ này cũng có thể có tác dụng.
Hiện tại thôn Hoa Long hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, củi trên núi có nhặt cũng không hết.
Chử Trần Âm thấy củi lửa không ít cũng lập tức tích trữ một chút vào trong không gian.
Hai ngày sau, Phó hầu gia hỗ trợ cả nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường đi tới thôn Lan Mẫu.
Trước khi rời đi, Chử Trần Âm đặc biệt lấy từ trong không gian siêu thị ra một ít vỏ sủi cảo, sau đó lại cầm theo nhiều thịt heo từ trong không gian giữ tươi ra, cả nhà cùng nhau quây quần một chỗ làm rất nhiều sủi cảo và bánh nhân thịt.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ khô xong, cả nhà lại ngồi lên xe ngựa lập tức khởi hành.
Từ phía bắc thành U Châu đến thôn Lan Mẫu phải cần ít nhất năm sáu ngày đi đường.
Chử Trần Âm tính toán thời gian động đất ở huyện Mộng Như thì thấy sáu ngày là thời gian vừa vặn.
Trên đường đi, cả nhà bọn họ gặp được không ít dân chạy nạn từ Đô Thành.
Để tránh gặp phải người quen nên cả nhà đều ngồi trong xe ngựa không ai thò đầu ra ngoài. Đến ngay cả Lưu thúc và Lai Phúc đánh xe ngựa đều mang mũ trùm quanh xiêm y để tránh bị người khác nhận ra.
Đoạn đường này thuận lợi hơn rất nhiều so với lần trước, chạng vàng ngày thứ sáu cả nhà đã đi tới thôn Lan Mẫu.
Tuy rằng thôn Lan Mẫu hay được gọi là thôn nhưng thật ra nó là một cái trấn nhỏ.
Xung quanh trấn nhỏ có không ít các hộ nông dân, ngày thường phần lớn bọn họ đều dựa vào làm ăn buôn bán nhỏ và trồng trọt để kiếm sống, không giống như ở thành U Châu có không ít các phú thương.
Cho nên người dân cũng càng chất phác đơn thuần hơn.
Chử Trần Âm cầm theo khế ước mà Trương gia để lại tìm được căn nhà của Trương gia ở phía nam thị trấn.