Nhà của Trương gia là căn nhà gỗ kiểu cũ, tuy rằng không thể so được với căn nhà ba bốn khu như ở Đô Thành nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều căn nhà mà bọn họ đã ở nông gia lúc trước.
Phó phu nhân vừa bước vào trong vừa hỏi Phó Yến Đình: "Căn nhà này thật sự là bằng hữu của con tặng cho con sao?"
Phó Yến Đình đi về phía trước duỗi tay sờ lên những vệt bụi trên bàn, nghiêm trang nói: "Không sai, bằng hữu của con đã rời khỏi nơi này rất nhiều năm rồi, căn nhà này vẫn luôn không có người trở về ở cho nên hắn mới giao căn nhà cho con."
Phó phu nhân mỉm cười nói: "Tên tiểu tử này, không ngờ tới lúc quan trọng như vậy mà con cũng có tác dụng đấy, nếu không ta và cha con phải đi đâu để tìm được căn nhà tốt như thế này đây."
Phó Yến Đình vỗ bụi trên tay xuống, chậm rãi đi vào trong phòng: "Dù sao cũng chỉ là một nơi đặt chân thôi mà, chúng ta cứ ở tạm đây trước, chờ khi nào đến Mạc Bắc sẽ lại xây một căn nhà lớn hơn mới hơn."
Phó phu nhân kéo tay Chử Trần Âm, híp mắt mỉm cười nói: "Con nhìn xem, hiện tại tên tiểu tử thối còn biết mạnh miệng như vậy."
Chử Trần Âm cũng cười theo, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Phó Yến Đình.
Ngay khi nhìn đến sườn mặt góc cạnh của Phó Yến Đình thì đột nhiên trong đầu nàng thoảng hiện lên một hình ảnh.
Hình ảnh nàng cắn cổ Phó Yến Đình không chịu buông ra, một bàn tay khác còn sờ soạng lung tung quanh thắt eo hắn.
Chử Trần Âm thoáng kinh sợ, chuyện này xảy ra khi nào vậy?
Làm sao nàng không nhớ gì hết.
Ngay lúc nàng đang xuất thần thì Phó phu nhân lại gọi nàng: "Trần Âm, con mệt rồi nhỉ, mau theo Yến Đình đi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ cùng Thanh Nhi và mọi người dọn dẹp nhà cửa một chút."
Chử Trần Âm vội vàng lấy lại tinh thần, nàng tránh ánh mắt của Phó Yến Đình mỉm cười nói: "Mẫu thân, để con giúp người dọn dẹp."
Phó phu nhân không đồng ý: "Nha đầu này, Phó gia chúng ta nhiều người như vậy, con không cần phải làm những việc này."
Mấy ngày nay Phó phu nhân đặc biệt quan tâm tới nàng.
Chử Trần Âm chỉ biết là có thay đổi nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa đoán ra được nguyên nhân là gì.
Thật ra buổi tối hôm hai người ầm ĩ, Phó phu nhân đi ra ngoài uống nước đã tình cờ nghe được một chút.
Mà Phó phu nhân là người thế nào chứ, bà ấy dựng lỗ tai lên nghe, chỉ dựa vào những âm thanh rời rạc đã biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Vì vậy bà ấy mới sợ lần này Chử Trần Âm có thai, cho nên đã bí mật bàn bạc với Phó hầu gia không thể để nhi tức bảo bối của bà ấy làm việc vất vả mệt mỏi được.
Từ trước tới nay Chử Trần Âm đều không phải là người thích làm ra vẻ, nàng kéo tay Phó phu nhân mỉm cười nói: "Mẫu thân, việc này đâu có mệt."
Phó phu nhân thật sự không thể lay chuyển được nàng chỉ có thể để nàng hỗ trợ lau bàn trong phòng.
Nói là để nàng lau bàn nhưng thật ra vẫn luôn để Phó Giang Hoằng đi theo.
Phó Giang Hoằng động tác tay chân lanh lẹ, Chử Trần Âm còn chưa lau xong bàn thì nàng ấy đã lau xong hết tất cả ghế dựa trong phòng.
Chử Trần Âm nắm giẻ lau trong tay mà không khỏi cảm thấy bội phục tiểu cô (*) vài phần.
(*) Tiểu cô: Em chồng.
Không hổ là nhi nữ tướng môn (*), trưởng thành có thể giết địch, còn nhỏ cũng có thể trồng trọt, quả đúng là tiểu cô tốt hiếm có trên đời.
(*) Tướng môn: Dòng dõi nhà tướng.
Sau khi thu dọn căn nhà xong thì trời cũng đã tối.
Chử Trần Âm vừa mới chuẩn bị đi vào trong bếp nhìn thử, thuận tiện bỏ một chút lương thực vào bên trong thì đột nhiên đất rung núi chuyển. Cả căn phòng bắt đầu đong đưa, nồi chén gáo bồn để trên bệ bếp kêu leng keng rung động.
Nàng hoảng hốt, là động đất tới!
Trận động đất này sẽ giết chết hàng trăm ngàn người!