Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120: Được Hắn Bảo Vệ (1)

. Chương 120: Được Hắn Bảo Vệ (1)
Chương 120: Được Hắn Bảo Vệ (1)

Thôn Lan Mẫu cách huyện Mộng Như ít nhất hơn mười ngày lộ trình, thế nhưng nó vẫn ảnh hưởng tới tận nơi này.

Xem ra trận động đất lần này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.

Đồ vật trong phòng lay động càng lúc càng mạnh, Chử Trần Âm cảm giác dưới chân mình có chút trống rỗng, đầu dần dần cũng trở nên choáng váng.

Cũng may cảm giác chấn động cũng không quá mạnh mẽ, tuy mọi thứ có rung động nhưng căn nhà không sụp.

Chử Trần Âm giữ chặt chiếc bàn bên cạnh, cố nén cảm giác choáng váng mà âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cũng may bọn họ đã chạy tới thôn Lan Mẫu trước, nếu không hiện tại cả nhà đã bị vùi trong đất rồi.

Trận động đất này kéo dài ít nhất nửa giờ, phòng bếp vẫn không ngừng rung động, Chử Trần Âm đỡ tường chậm rãi đi đến phòng phía trước.

Đúng lúc này, đột nhiên Phó Yến Đình chạy vọt tới trước phòng, một tay ôm đầu nàng ấn vào trong lồng ngực mình.

Chử Trần Âm còn chưa kịp ý thức được đã xảy ra chuyện gì thì lại nghe thấy một tiếng loảng xoảng vang lên.

Một viên mái ngói rơi xuống mặt đất vỡ thành mười mấy mảnh.

Mặt đất vẫn rung chuyển, Phó Yến Đình ôm chặt lấy Chử Trần Âm nhảy ra phía sau, hai người cùng rúc vào trong góc tường.

Chử Trần Âm vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trên trán hắn có một vết thương nho nhỏ, chắc hẳn vừa rồi hắn xông tới đây không cẩn thận bị mái ngói rơi trúng.

Phó Yến Đình ôm eo nàng, đôi mắt tập trung nhìn bốn phía: "Là động đất, đừng nhúc nhích."

Chử Trần Âm ngước mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, Phó Yến Đình thân hình cao lớn cường tráng, vai rộng eo thon, ngày thường nhìn đĩnh bạt tuấn dật nhưng vào giờ phút này lại uy nghiêm dị thường.

Một người vẫn luôn cô đơn lẻ bóng như nàng giờ đây lại cảm nhận được cảm giác an toàn trong lồng ngực vuông vức mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ có.

Không ngờ tới một con người bị sông dài lịch sử thôn tính tiêu diệt như một con kiến lại có thể có sức sống kinh người như vậy được.

Chử Trần Âm thấy hơi kinh ngạc, trong lúc nàng đang thất thần thì dấu răng trên chiếc cổ trắng nõn của Phó Yến Đình thình lình hiện lên trong mi mắt nàng. Trong nháy mắt hình ảnh nàng cắn cổ Phó Yến Đình lại thoáng hiện lên trong đầu.

Tròng lòng nàng đột nhiên căng thẳng lập tức hiểu ra hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu nàng hôm nay không phải là mơ mà là sự thật.

Nhất định là buổi tối ngày hôm đó sau khi nàng say rượu đã làm ra chuyện không thể tha thứ được với Phó Yến Đình.

Thế nhưng vì sao Phó Yến Đình lại muốn gạt nàng?

Chử Trần Âm nghĩ trăm lần cũng không ra.

Lúc này, căn nhà cũng dần dần ngừng rung chuyển.

Ngoài phòng truyền đến giọng của Phó phu nhân và huynh muội Phó gia: "Trần Âm, Yến Đình, hai người sao rồi?"

Phó Yến Đình nghe thấy tiếng mới chậm rãi buông Chử Trần Âm từ trong lồng ngực ra, lông mày khẽ giãn ra hỏi nàng: "Vừa rồi nàng có bị thương ở đâu không?"

"Ta không sao cả..." Chử Trần Âm đứng dậy lắc đầu, lúc ngẩng đầu nhìn vết thương trên trán Phó Yến Đình nàng mới thất thần nói: "Thế nhưng trên trán chàng..."

Nàng còn chưa nói xong thì căn nhà lại đột nhiên rung chuyển, lần này còn rung dữ dội hơn khi nãy khiến hai chân căn bản đứng không vững.

Chử Trần Âm vừa lơ đãng một chút mà cả người đã nhào tới Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình tiếp được nàng trong ngực, hắn vòng tay ôm eo nàng xoay tròn, đứng vững tựa người vào vách tường phía sau.

Căn nhà dần dần ngừng rung chuyển, ánh mắt hai người đối diện nhau, cũng không biết nhịp tim đang đập điên cuồng loạn xạ là của ai, chỉ có thể cảm nhận được tiếng đập cửa không ngừng truyền đến trong phòng đã trở lại sự yên tĩnh.

Phó Yến Đình hơi ngửa đầu, cố ý để lộ ra vết dấu răng mờ mờ trên cổ mình, hắn nhếch khóe môi để lộ ra nụ cười ăn chơi trác táng: "Thật ra vết thương trên trán không có vấn đề gì, thế nhưng vết thương trên cổ có hơi đau."

Bình Luận (0)
Comment