Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121: Được Hắn Bảo Vệ (2)

. Chương 121: Được Hắn Bảo Vệ (2)
Chương 121: Được Hắn Bảo Vệ (2)

Nụ cười của hắn đã làm cho bầu không khí vốn đang căng thẳng vì trận động đất trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chử Trần Âm vội vàng cúi đầu xuống, nàng tránh thoát khỏi lồng ngực hắn: "Đợi chút để ta đi lấy thuốc thoa cho chàng."

Phó Yến Đình đứng thẳng người thu lại nụ cười vừa rồi, hắn dịu giọng hỏi nàng: "Trận động đất vừa rồi không nhỏ, nàng không bị dọa sợ đó chứ?"

Chử Trần Âm lắc đầu: "Cũng không bị dọa gì, chỉ là có hơi bị choáng váng đầu óc thôi."

Phó Yến Đình đi đến bên cạnh nàng, đưa tay sờ lên trán nàng hỏi: "Hiện tại đã đỡ hơn chưa?"

Trên trán truyền đến cảm giác mát lạnh, Chử Trần Âm phát giác khuôn mặt mình đã hơi nóng, sửng sốt mấy giây nàng mới trả lời: "Đã đỡ hơn rồi..."

Đúng lúc này, huynh muội Phó gia cũng chạy tới đây: "Đại ca, tẩu tẩu, hai người không sao chứ?"

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người bọn họ thở hồng hộc đi tới, trên đỉnh đầu còn rơi xuống một ít bụi đất.

Nàng cùng Phó Yến Đình trăm miệng một lời: "Không sao cả."

"Cha nương thì sao?" Phó Yến Đình hỏi tiếp.

Phó Hưng Thành mỉm cười nói: "Cha nương cũng không sao cả, may là chúng ta đã rời đi sớm, nơi này chỉ bị chấn động thôi."

Phó Yến Đình và Chử Trần Âm đều nhẹ nhàng thở ra.

Phó Giang Hoằng bước đến trước mặt Chử Trần Âm, vỗ tro bụi trên vai nàng còn nói lời trấn an: "Tẩu tẩu, tẩu đừng sợ, vừa rồi ta nghe cha nói huyện Mộng Như xảy ra động đất, chúng ta cách nơi đó rất xa, sẽ không có chuyện gì đâu."

Đương nhiên Chử Trần Âm biết điều này, thế nhưng nàng vẫn rất phối hợp đáp lại: "Vậy thì tốt, cũng không biết huyện Mộng Như đã biến thành bộ dạng gì rồi?"

Phó Giang Hoằng cụp mắt xuống nói: "Cha phái người đi hỏi thăm, chắc là không tốt lắm."

Chử Trần Âm hơi nhíu mày, nàng cũng có thể đoán ra được tình hình đại khái thế nào, nhưng tới khi bản thân thật sự chính mắt nhìn thấy thì cảm xúc lại rất khác biệt.

Phó Giang Hoằng kéo nàng đi ra ngoài: "Chúng ta mau rời khỏi chỗ này trước đi! Cha nói có thể tối nay sẽ lại có một trận dư chấn khác, hiện tại chúng ta ra ngoài tìm một nơi thoáng đãng ở một đêm."

Chử Trần Âm nhẹ gật đầu, tuy rằng động đất ở huyện Mộng Như sẽ không làm sập nhà cửa ở đây nhưng để tro bụi rơi xuống đầu sẽ rất khó chịu.

Nàng vội vàng đi theo Phó Yến Đình cùng mọi người đến một khu đất rộng rãi bên ngoài căn nhà.

Xung quanh đây cũng có không ít thôn dân, bọn họ ngồi dựa cùng nhau nhìn về phía huyện Mộng Như nơi xa, sắc mặt đều lộ ra vẻ nghiêm túc.

Đêm nay ánh sao đầy trời, ánh trăng chiếu sáng xuống mặt đất.

Người nhà Phó gia ngồi quây quần cùng một chỗ cả đêm, không ai đi ngủ.

Đặc biệt là nương của Thanh Nhi và Thanh Nhi, hai người cùng nhìn về quê nhà của mình mà tràn ngập cảm xúc.

Cũng không biết nam nhân đã từng vứt bỏ các nàng giờ đã biến thành bộ dạng gì rồi.

Sáng sớm hôm sau, người mà Phó hầu gia phái đi điều tra tin tức đã quay trở lại. Người này là thôn dân trong địa phương, sau khi nhận được bạc của Phó hầu gia thì vội vã đi đến nhà phú hộ suốt đêm.

Buổi sáng lúc trở về, sắc mặt hắn ta tái nhợt, thần sắc không tốt lắm.

"Nghe nói những ngọn núi ở huyện Mộng Như đều đã bị san bằng, quả thật giống như địa ngục trần gian."

Mọi người nghe xong đều giật mình.

Lưu thúc đánh xe ngựa ngồi ở một bên vuốt râu, nhịn không được nói lời cảm thán: "Chỉ sợ Đại Dung của chúng ta sắp bị diệt vong rồi, nhìn xem, trong một chốc vừa xảy ra biển lửa đã lại có hạn hán xảy ra, hiện tại đến cả động đất cũng đã tới, hài! Tiếp theo chúng ta nên chạy đi đâu đây! Còn có đường sống hay không!"

Phó hầu gia đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ông ấy chậm rãi đứng lên nhìn về phía phương bắc nói: "Tiếp tục đến Mạc Bắc trước, dù biển lửa có thể nào, động đất có ra sao thì chỉ cần chúng ta còn hơi thở là chúng ta vẫn có thể cắm rễ sống sót trên mảnh đất này!"

Bình Luận (0)
Comment