Phó phu nhân cũng nói phụ họa theo: "Không sai, Lưu thúc ngươi cũng không cần phải vội, chờ tới khi đến Mạc Bắc bọn ta lại tìm cho ngươi một tức phụ để thành thân. Dù cho đến lúc đó chúng ta không còn nữa thì con cháu đời sau của chúng ta cũng còn ở đây, huyết mạch của Đại Dung sẽ không mất đi đâu."
Lưu thúc nghe xong cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đặc biệt là khi nghe thấy phu nhân nói sẽ tìm nương tử cho hắn ta thì lòng hắn ta lập tức vui như nở hoa.
Ngay cả thôn dân ở bên cạnh cũng phấn chấn hơn.
Đột nhiên mọi người trở nên có khí thế hẳn lên, bắt đầu làm những gì nên làm.
Chử Trần Âm nhìn song thân phụ mẫu nhà mình mà trong lòng tràn ngập vui mừng.
Vốn dĩ ban đầu nàng còn tưởng rằng người Phó gia sẽ phải dựa vào một người chuyển kiếp như nàng mà sống sót, nhưng hiện tại nghĩ lại thì nàng mới cảm thấy chính mình mới là người phải cảm thấy may mắn khi được gặp cả nhà Phó gia.
Buổi trưa, Phó Yến Đình đi chặt củi lửa, Phó Hưng Thành bắt được một con gà rừng từ trên núi, cộng thêm một ít gạo và thức ăn mà trước khi bọn họ rời khỏi thành U Châu đã đi mua, tất cả những thứ đó đều được nương của Thanh Nhi dùng để chuẩn bị cơm trưa.
Sau khi Chử Trần Âm và Phó Giang Hoằng dọn dẹp nhà cửa xong cũng đi theo cùng nhau tới ăn cơm trưa.
Đến buổi chiều, thừa dịp lúc không có ai nàng mới đi tới không gian nông trường.
Sau khi nuôi dưỡng những con gà con và vịt con trong không gian nông trường bằng nước linh tuyền, bọn chúng đều đã nhanh chóng lớn lên và trở thành những con gà trống, gà mái to béo.
Có mấy con gà mái cũng đã đẻ trứng.
Nhìn từng quả trứng gà trước mắt mà Chử Trần Âm vui mừng không thôi, nàng vội vàng mang số trứng gà đó cho vào trong không gian trữ tươi.
Không gian trữ tươi vẫn còn số trứng gà lần trước được chuyển từ hoàng cung và phủ Thừa tướng tới.
Đại khái khoảng hơn một nghìn quả, nàng cầm lấy mấy quả lên chiếu ánh sáng vào trông thấy trên đó có những chấm đỏ, nàng chọn ra hơn một trăm con sau đó thả lại vào không gian nông trường để mấy con gà mái ấp.
Sau đó lại cầm theo hơn hai mươi quả trứng rời khỏi không gian trộm đặt chúng vào trong nhà bếp.
Chử Trần Âm trở lại trong phòng, tính đại khái đồ vật bên trong không gian của mình.
Tuy rằng hiện tại trong không gian của nàng có rất nhiều đồ, nhưng xét theo trận động đất vừa rồi thì quả thật có rất nhiều chuyện trong tương lai xảy ra không thể lường trước được, nàng phải tích trữ càng nhiều đồ ăn càng tốt.
Hôm sau, Chử Trần Âm đi một mình đến khu chợ thôn Lan Mẫu.
Bởi vì vừa có trận động đất xảy ra nên khu chợ không còn náo nhiệt giống như thường lệ, thế nhưng vẫn có không ít các cửa hàng vẫn đang mở cửa.
Chử Trần Âm đi tới một tiệm bánh bao trước, nàng mua hơn năm mươi cái bánh bao và hơn sáu mươi cái màn thầu.
Mấy thứ này đặt ở trong không gian trữ tươi của nàng là có thể lưu trữ được không kỳ hạn.
Lúc trước nàng đã điên cuồng tích trữ gạo thóc nhưng lại quên mất một điều là nếu như thật sự xảy ra trận động đất như vậy một lần nữa thì bọn họ sẽ không có cơ hội để cùng nhau nhóm lửa nấu cơm.
Cho nên thứ nàng cần dự trữ nhất bây giờ chính là những lương thực không cần phải nấu.
Tiếp theo nàng lại đi tới một cửa hàng bán sủi cảo, nàng mua hơn hai mươi cân sủi cảo nhân thịt heo cùng mười mấy cân sủi cảo nhân rau củ, cộng thêm cả ba bốn mươi chiếc nhân nấm.
Mỗi lần mua xong đồ là Chử Trần Âm đều sẽ lén lút đi vào một con hẻm hẻo nhỏ vắng vẻ để cất những đồ ăn này vào trong không gian.
Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, còn có thêm cửa hàng điểm tâm cùng cửa hàng bánh nhân thịt, Chử Trần Âm mua một ít bánh gạo nếp, bánh đường, bánh vuông, bánh hồ, bánh nhân thịt heo, bánh nhân thịt bò, bánh nhân rau xanh cùng các loại bánh khác.