Đến khi tới cửa hàng bán hoành thánh cuối cùng thì Chử Trần Âm chợt phát hiện ra ngoài cửa hàng đang có một nữ tử dáng vẻ dơ bẩn đứng ở đó.
Nữ tử này nhìn rất quen mắt, sau khi nhìn kỹ hơn thì nàng chợt nhận ra người đó chính là Chử đại tiểu thư.
Cũng chính là đích tỷ mà nàng đã suýt chút nữa chạm mặt ở huyện Thanh Dương.
Chử đại tiểu thư đi theo Vạn đại công tử đến huyện Thanh Dương để đào tiền triều kim khố. Ai biết được hai người dốc sức như vậy cũng chỉ vô ích sau đó đành phải tuyệt vọng trở lại Đô Thành, nào ngờ vừa mới vào thành đã gặp trúng đợt xảy ra biển lửa.
Hai người bọn họ lại chạy trốn tới huyện Thanh Dương, chỉ đáng tiếc thế đạo đã thay đổi, Chử đại tiểu thư không còn là đại tiểu thư nữa, đại công tử Vạn gia cũng không còn là đại công tử nữa. Hai người phải bán hết tất cả của cải và gia sản trên người để đổi lấy tiền mới miễn cưỡng sống được đến hiện tại.
Hiện giờ lại gặp phải trận động đất khiến hai người bị lạc mất nhau.
Vị đích tỷ đã từng chỉ vào trán Chử Trần Âm mắng nàng là tiểu tiện nhân, hiện tại đã trở thành nữ tử mồ côi đến ngay cả cửa hàng hoành thánh cũng không dám đi vào.
Chử Trần Âm lại một lần cảm nhận được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.
Nàng cũng không chút do dự bước vào cửa hàng hoành thánh nói với tiểu nhị: "Tiểu nhị, cho ta một chén hoành thánh thịt tươi, không cho ớt, nhiều thịt một chút."
Chử đại tiểu thư đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại Chử Trần Âm.
Nàng ta thấy Chử Trần Âm thì cũng rất ngạc nhiên.
Chử Trần Âm làm bộ như không thấy nàng ta, chỉ ngồi đợi tiểu nhị mang hoành thánh lên.
Những miếng hoành thánh nóng hôi hổi hoà quyện cùng hương thơm ngào ngạt khiến người ta ngửi được mà nước miếng ròng ròng.
Chử Trần Âm cố ý múc một cái lên chậm rãi ăn.
Chử đại tiểu thư đói tới sốt ruột, nàng ta bước đến trước mặt nàng vội vàng nói: "Muội muội, là ta đây, tỷ tỷ của muội đây!"
"Tỷ tỷ? Hình như ta đâu có tỷ tỷ." Chử Trần Âm lại múc một cái hoành thánh lên thổi nhưng cũng không vội ăn.
Chử đại tiểu thư nhìn chằm chằm hoành thánh trong tay nàng mà không nhịn được nuốt nước miếng: "Trần Âm, là tỷ tỷ không tốt, trước kia tỷ tỷ đã làm chuyện có lỗi với muội nhưng muội cứ coi như nể mặt hai chúng ta cùng một phụ thân mà cho tỷ xin một miếng đi."
Chử Trần Âm cười lạnh nói: "Cùng phụ thân? Ta không nhớ rõ ta có phụ thân nào."
Nói xong nàng trực tiếp ăn luôn miếng hoành thánh trong muỗng.
Cho nàng ta ăn sao, còn không bằng cho chó ăn.
Loại người này lúc cần cầu xin mình thì mở miệng ra một tiếng muội muội hai tiếng muội muội, nhưng khi không cần mình thì lại là một tiếng tiểu tiện nhân hai tiếng tiểu tiện nhân.
Nàng không muốn vội vàng để mình thành người tốt.
Chử đại tiểu thư thấy muỗng hoành thánh kia đã bị Chử Trần Âm cố ý ăn luôn, nàng ta ngay lập tức hiện nguyên hình.
Nàng ta chỉ vào Chử Trần Âm hung ác nói: "Chử Trần Âm, ngươi cho rằng người là ai! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là loại được hạ tiện được nô tỳ sinh ra mà thôi! Ngươi cho rằng hiện tại ngươi đi theo người của Phó gia rồi thì ngươi chính là chủ nhân sao? Từ trong xương cốt của người vẫn chỉ là loại tiện tì mà thôi!"
Ánh mắt Chử Trần Âm sắc lạnh, nàng bưng chén canh hoành thánh nóng hổi lên đi tới bên cạnh nàng ta nói: "Tỷ tỷ, tỷ mở miệng ra nói lời thật thối, tỷ và mẫu thân của tỷ đúng là không thua kém gì nhau."
Sắc mặt Chử đại tiểu thư tái nhợt, cả người run rẩy tiếp tục mắng: "Ngươi cho rằng người Phó gia thật sự coi ngươi là nhi tức sao? Chẳng qua bọn họ chỉ thương hại ngươi, coi ngươi giống như một con chó mà thôi."