Hai mắt Chử Trần Âm sáng lên, vội thét lớn: "Mau ra ngoài! Không được uống thứ ở bên trong!"
Tiểu tử nghe vậy lập tức kéo sợi dây trèo lên trên, Phó Yến Đình và Phó Giang Hoằng nắm lấy sợi dây kéo cậu ta lên.
Phó Giang Hoằng lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Thật sự là nước đen sao? Tại sao chúng ta chưa từng nghe qua?"
Tiểu tử gật đầu, đưa tay ra, trên tay quả nhiên có thứ gì đó nhơ nhớp màu đen.
Chử Trần Âm nghe vậy liền vui mừng kinh ngạc, đây chính là bảo bối lớn đó.
Chử Trần Âm bảo mọi người tiếp tục đào hố, cũng không lâu sau thì một thứ màu đen dính dính từ trong hố trào ra.
Phó Giang Hoằng ngồi xổm xuống, ngửi ngửi, lập tức bịt mũi nói: "Tẩu tẩu, thứ đen thui này không chỉ khó ngửi cũng không thể uống, chúng ta đào ra làm gì?"
Chử Thần Âm trong lúc nhất thời không biết giải thích với nàng ấy đó là cái gì, nên đã quay người an ủi nàng ấy: "Ta từng thấy sách có nhắc tới, nước màu đen có thể so sánh với vàng, hiện tại dù sao đào cũng đã đào ra, không bằng giữ lại, nói không chừng về sau còn có thể phát huy công dụng."
Phó Yến Đình cầm hàng rào đến rồi nói,"Tẩu tẩu của muội nói không sai, nếu đã đào lên, chúng ta nên giữ lại, rào đất ở đây."
Phó Vĩ Hoằng nghe đại ca đại tẩu nói như vậy cũng gật đầu, tiến lên cùng nhau cầm hàng rào vây lại.
Sau khi niêm phong cửa vào, Chử Trần Âm lại cùng Phó Yến Đình lại tìm thêm ở vài chỗ khác.
Không tìm thấy nguồn nước.
Xem ra nước ở đây đã bị phó tướng quân Hà kia tàn phá hết cả rồi.
Ban đêm, trước tiên Chử Trần Âm cùng Phó Yến Đình bọn họ trở lại quân doanh, báo cho Phó Hầu gia và Phó phu nhân về những chuyện xảy ra trong thành, sau đó lại len lén rời giường chuẩn bị vào thành.
Phó Yến Đình đang ngủ say bị đánh thức, từ phía sau ôm lấy nàng,"Nàng muốn đi đâu?"
Thắt lưng Chử Trần Âm bị hắn ôm chặt cứng, hắn giống như chó săn lớn bị đánh thức túm lấy nàng không buông tay.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn nói: "Ta muốn trở về thành Tử An một chuyến."
Phó Yến Đình hỏi: "Nàng đi nơi đó làm gì?"
Chử Trần Âm trả lời: "Ngày mai chúng ta sẽ dọn vào trong thành, nhưng vẫn chưa tìm được nguồn nước, ta muốn trước khi cha và mẹ tới đây sẽ xây một cái tháp nước ở trong thành."
"Nếu là tháp nước, nàng có thể cùng đi với ta, tại sao còn phải lén lút lên đường?" Phó Yến Đình chậm chạp buông nàng ra, cầm lấy quần áo bên cạnh lên.
Chử Trần Âm phì cười ra tiếng,"Chứ không phải là ta còn chưa kịp gọi chàng thì chàng đã tỉnh luôn rồi sao?"
Phó Yến Đình mặc xong quần áo, xoay người ôm nàng vào trong ngực,"Vậy phu nhân muốn tự mình mặc quần áo, hay để ta giúp nàng đây?"
Chử Trần Âm cắn một cái vào bả vai hắn, rồi lập tức giãy ra, một bên mặc áo quần tử tế một bên cười nói: "Không được, đừng lề mề nữa, trời sẽ sáng."
Phó Yến Đình nghiêng đầu nhìn dấu răng trên vai mình, lộ ra một nụ cười có chút ngốc nghếch.
Hai người lén rời khỏi lều, đi đường nhỏ vào trong thành.
Ngày thường bọn họ đều nhân lúc không có người đi ra ngoài làm việc, nhưng hôm nay đúng lúc gặp phải Phó Hưng Thành đi tiểu, không cẩn thận nhìn thấy đại ca và đại tẩu của mình vụng trộm chuồn ra khỏi lều trại.
Hắn ta sinh lòng nghi hoặc, nhanh chóng vào nhà kéo tam muội của mình tỉnh lại, hai huynh muội cùng đi theo phía sau Chử Trần Âm bọn họ.
Sau khi Chử Trần Âm vào thành, nàng tìm thấy một ao cạn nước ở phía đông nam trong thành.
Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ đất trong ao, nơi này bởi vì từng có nguồn nước cho nên trên mặt đất là đất, mà không phải cát.
"Chắc chắn trước kia nơi này từng rất đẹp." Chử Trần Âm vứt đất trong tay, chậm rãi nói.
Phó Yến Đình một tay chắp ở phía sau, nhìn phía trước cười trả lời: "Không sai, chính xác là rất đẹp, bốn phía nơi này đều là thổ địa phì nhiêu và những thảo nguyên rộng lớn."