Tuy nhiên, ông ta lại không biết hôm nay Phó gia ăn cơm trắng cùng với thịt khô hầm cách thủy, gà rừng nướng.
Gà rừng là do Chử Trần Âm lấy ra từ trong không gian, rồi nàng nói cho Thanh Nhi là bắt được trên đường núi tới đây, vẫn nuôi ở trong xe ngựa.
Nương của Thanh Nhi cũng không nghĩ nhiều, bà ấy bắt gà làm thịt, rồi nhóm lửa nướng chín thịt lên, chia đều cho mọi người.
Nhờ có nguồn nước, đất đai trong thành Tử An vốn cằn cỗi nay đã từ từ khôi phục lại.
Cỏ bắt đầu mọc lên trên bãi đất trống phía Nam của thành.
Chử Trần Âm đi theo Phó gia đã ở đây được một tháng.
Trong một tháng này, nhà cửa được sửa chữa khá tốt, Chương lão gia mang theo những dân chúng còn ở lại tìm nhà riêng cho mình.
Phó tướng quân Tào và hơn hai mươi binh lính cũng chọn một căn nhà nhỏ.
Những ngôi nhà này chỉ là những ngôi nhà bình thường, tuy đơn giản nhưng có một mái ấm vẫn hơn.
Vốn dĩ chỉ là một thành nhỏ hoang vắng, dần dần đã có hơi người hơn.
Tuy không được náo nhiệt như trước kia nhưng vẫn ra dáng một thôn làng nhỏ.
Cả nước Đại Dung này bị bao phủ bởi một cơn mưa màu vàng, như chốn bồng lai tiên cảnh.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đi theo người của Phó gia, ở lại phủ đệ của Thành chủ.
Thành chủ này trước đây đã bị Hà phó tướng quân băm thành sủi cảo, xương cũng không tìm được.
Phó Hầu gia vì muốn biểu thị sự kính trọng của mình đối với vị Thành chủ này nên đã lập cho y một cái mộ gồm quần áo và di vật ở nghĩa trang sau núi.
Giờ đây phủ đệ này coi như là của Phó gia.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ở tiểu viện phía nam của phủ đệ.
Tiểu viện này không lớn, có một cái cây đã héo chết, chỉ có một gian phòng nhỏ.
Chử Trần Âm lấy giường và bàn ghế lần trước đã chuyển vào không gian ra, đặt vào trong căn phòng nhỏ này, lấy thêm mấy món đồ trang trí nhỏ hiện đại mới có, nhìn cũng khá ấm cúng.
Ở Mạc Bắc trời rất nắng, ngày dài, đêm lại ngắn, chỉ cần có nguồn nước dồi dào, thật ra nơi này cũng rất thích hợp để cây trồng phát triển.
Trong sân, những mầm cỏ nho nhỏ nhanh chóng nhú lên.
Chử Trần Âm vừa ra khỏi phòng đã liếc mắt thấy mầm xanh nhỏ kia.
"Mọc lên rồi kìa!" Trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng.
Nhờ sức mạnh này, nàng lấy linh tuyền từ trong không gian ra.
Linh tuyền được tưới xung quanh mầm xanh kia, bằng mắt thường cũng thấy nó đang ngẩng đầu lên.
Thấy có hiệu quả, nàng vội vàng đổ toàn bộ linh tuyền còn sót lại xuống gốc cổ thụ đã héo chết kia.
Phó Yến Đình đi tới thì nhìn thấy nàng đang tưới cây: "Cái cây vẫn còn sống được à?"
Chử Trần Âm cúi người xuống, cầm cái xẻng xới đất lên: "Không biết, nhưng có thể thử mà. Nếu cái cây này vẫn sống được, những cây khác trong thành có thể cứu được!"
Phó Yến Đình cũng cúi người xuống, lấy khăn lau mồ hôi cho nàng: "Đừng vội, cứ từ từ, thiên tai đợt này đột nhiên lại khắc nghiệt hơn, có lẽ phải đợi một thời gian nữa mới bình thường trở lại được. Nàng vào phòng trước đi, chuyện ngoài sân cứ giao cho ta."
Chử Trần Âm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sau khi tới thành Tử An, hắn thay quần áo bình thường, mặc một thân màu xanh lam nhạt, cả người nhìn ôn hòa hơn.
Vẫn là đôi mắt nâu xám kia và bím tóc xõa xuống hai bên, nhưng trưởng thành hơn hẳn.
Phó Yến Đình thấy Chử Trần Âm như đang suy nghĩ gì đó thì lên tiếng hỏi:
"Nàng làm sao vậy?"
"Ta không làm sao." Chử Trần Âm vội hoàn hồn lại, quay lại vấn đề chính, hỏi: "Gần thành có nơi nào dùng để trồng trọt không?"
Phó Yến Đình đứng lên nói: "Có, ta đã đi xem xung quanh, phía Bắc của thành trước đây là một mảnh ruộng, chỉ là hiện tại chưa thích hợp."
Chử Trần Âm cau mày: "Chàng dẫn ta tới đó xem đi."
Không thích hợp để trồng trọt là bởi vì thiếu nước, mà trong tay nàng bây giờ đang có nước, sẽ không lo thiếu.