Sắc mặt Phó Yến Đình tối sầm,"Người tới có ý đồ xấu, Trần Âm, nàng cẩn thận một chút."
Lúc này, Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn về phương xa, nheo mắt lại,"Là bọn cường đạo..."
"Đúng vậy." Phó Yến Đình nhẹ nhàng đáp lại, sau đó quay lại ra lệnh cho mọi người: "Dập tắt hết củi lửa, mau trốn đi!"
"Vâng, thưa tướng quân."
Phó tướng quân Tào dẫn mọi người nhanh chóng dập củi lửa bằng cát đất, sau đó trốn vào những nơi lẩn khuất xung quanh.
Chử Trần Âm đi theo Phó Yến Đình, trốn sau một chiếc lều, lấy khẩu súng trường đã chuẩn bị trước ra.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, đoàn người tiến vào quân doanh. Người dẫn đầu là một người đàn ông có râu đeo dao rựa, nhảy xuống ngựa, cười nói: "Rất nhanh thôi, đi về phía trước nữa chúng ta sẽ đến được thành Tử An!"
"Đại ca, trong thành Tử An kia thực sự có nước sao?"
Người đàn ông mạnh mẽ vuốt bộ râu của mình, cười nói: "Đương nhiên là có rồi! Lúc trước ta đã từng đến đó. Ở sa mạc nóng bức này, nơi nào cũng không có nước, nhưng ở đó lại có!"
Mọi người nghe xong đều vui mừng.
Chử Trần Âm lén nhìn bọn họ. Chỉ thấy ngoài một chiếc xe ngựa, phía sau họ còn mang theo chục chiếc rương gỗ lớn. Nếu đoán không lầm thì những thứ bên trong chắc chắn rất trân quý.
Nếu đó không phải là thứ gì quý giá thì trong hoàn cảnh này, bọn chúng cũng sẽ không giữ nó bên mình.
Nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón yêu cầu mọi người dựng trại, và đồng thời yêu cầu thuộc bọn hạ đưa người trong xe ra ngoài.
Bên trong xe ngựa phải chở chính là tù bình trên đường đi của bọn họ.
Chỉ nhìn thấy một nam nhân mặc áo lót màu xanh lá cây đầu tóc bù xù bị bọn họ từ trên xe ngựa kéo xuống.
"Lâm đại nhân, lão đại ta nhìn trúng ngài là phúc cho ngài, ngài đừng cố sống dở chết dở nữa, nếu không phải là lão đại ta, thì ngài sớm đã chết đói rồi!"
Bọn côn đồ vừa nói, vừa mang nam nhân đó đến trước nam tử cường tráng có râu quai nón.
Nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón liền trừng mắt nhìn bọn họ: "Không biết nhẹ nhàng à, nếu như đả thương Lâm đại nhân của chúng ta, thì coi chừng ta trốn các ngươi luôn đó!"
Bọn côn đồ vội vàng đáp: "Vâng, đại nhân."
Nam nhân ông cường tráng có hàm râu quai nón liền đưa tay ra mà xách nam nhân đó như một con mèo con,"Ngài lại không thành thật nữa rồi, nếu ngài lại không nghe lời ta, thì cẩn thận ta đánh gãy chân ngài thật đó."
Nói xong, thì hắn ta còn dùng tay chạm vào mặt nam nhân đó.
Đôi mắt đỏ của nam nhân chỉ chứa đựng ý định giết người.
Chử Trần Âm đột nhiên hiểu ra, hóa ra tên cầm đầu bọn côn đồ này là một nam nhân tốt bụng.
Đáng tiếc cho vị Lâm đại nhân yếu đuối này.
Phó Yến Đình vừa nhìn thì đã nhận ra thân phận của vị nam nhân này, thế là hắn liền nháy mắt với phó tướng quân Tào đang đứng hầu.
Sau khi bọn côn đồ ổn định, thì chúng phát hiện ra ngọn lửa vừa rồi không lâu đã được dập tắt.
"Lão đại, không được rồi, nơi này có người sống!"
Sau khi tên nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón nghe xong, thì hắn ta lộ vẻ vui mừng,"Có người? Vậy là chuyện tốt nhé, chúng ta sắp hết lương thực rồi, thật trùng hợp là có thể cướp một chút đồ ăn bù vào."
Nói xong, hắn ta vuốt râu mà nhìn bốn phía: "Những người đó hẳn là còn chưa đi xa, chúng ta hãy nhanh chóng đi tìm thôi!"
Bọn côn đồ nghe xong, thì lập tức đáp: "Vâng, lão đại!"
Bọn họ có khoảng hai mươi người, toàn bộ phân tán rộng khắp quân doanh.
Phó Yên Đình cũng ngừng giả vờ, và ra lệnh cho phó tướng quân Tào và những người khác, rồi lần lượt bắt đầu hành động.
Những tên côn đồ đó dù có lợi hại đến đâu, thì cũng không thể so sánh được với những binh lính được ăn no đủ.
Trước khi họ kịp nhận ra, thì bọn binh lính đã túm cổ bọn họ mà kéo ra phía sau lều, và rạch vào yết hầu của bọn họ.
Những âm thanh răng rắc lần lượt vang lên.