Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 227: Tiêu Diệt Bọn Côn Đồ Trong Vài Giây (2)

. Chương 227: Tiêu Diệt Bọn Côn Đồ Trong Vài Giây (2)
Chương 227: Tiêu Diệt Bọn Côn Đồ Trong Vài Giây (2)

Khi bọn côn đồ nhìn thấy có người ở bên trong, thì bọn chúng lập tức tiếp tục xong vào với những con đao lớn.

Tuy nhiên, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của những tên binh lính đó, và tất cả đều đã mất mạng khi xong tới.

Đặc biệt là phó tướng quân Tào, bởi vì hôm nay trên tay hắn ta đang cầm một thanh trường kiếm, còn khi tiếp xúc với bọn côn đồ thì mỗi người một kiếm.

Chẳng bao lâu, thì hơn chục tên cô đồ đều ngã xuống trong vũng máu.

Phó tướng quân Tào muốn tiếp tục dẫn người tiến lên, nhưng lại bị Phó Yên Đình ngăn lại: "Các ngươi đợi một chút."

Phó tướng quân Tào nghe xong, thì kẽ gật đầu nhẹ, sau đó thì nhanh trí dẫn binh lính đi ẩn nấp trong bóng tối.

Cùng lúc đó, mấy tên côn đồ đi phía sau cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, đúng lúc lại nhìn thấy những vết máu đỏ đang đang chậm rãi chảy trên mặt đất.

"Không ổn! Lão đại! Chết rồi tất cả đều chết hết rồi!"

"Lão đại! Người của chúng ta đều chết hết rồi!"

Mấy người bọn họ liền có chút hoảng sợ mà rút lui, sau đó thì chạy đến trước mặt nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón

Nam nhân cường tráng có râu hàm quai nón liền giận dữ nói: "Nói cho rõ, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?!"

Bọn côn đồ sợ hãi đến tái mặt, sau khi bình tĩnh lại, thì chậm rãi trả lời: "Lão đại, không ổn rồi, trong quân doanh có người! Người của chúng ta vừa mới tiến vào thì đều đã bị giết hết rồi!"

Sau khi nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón nghe xong, thì kinh ngạc nói: "Cái gì?! Người của chúng ta đều đã bị giết hết rồi sao?"

Bọn côn đồ gật đầu liên tục: "Đúng vậy, lão đại, xem ra bọn sơn tặc này lợi hại hơn so với chúng ta."

Khi nãy bọn họ tiến vào là hơn hai mươi người, nhưng hiện tại chỉ còn lại năm sáu người.

Nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón lúc này tức giận: "Thật to gan, ngay cả người của ta mà cũng dám giết!"

Hắn ta nhanh chóng nhặt con dao lớn ở bên cạnh lên, và chỉ vào lều mà hét lên: "Bọn chúng là ai? Trốn trong đó có còn là anh hùng hảo hán gì!"

"Nhanh ra cho ta! Để gia ta xem thử"

Nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón hướng về phía Phó Yên Đình mà hét lớn, và nam nhân trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh cũng hơi ngước mắt, mà nhìn bọn họ.

Phó Yên Đình cũng không trốn trong bóng tối nữa, và chậm rãi từ bên trong bước ra.

Nam nhân trẻ tuổi nhìn hắn mà sửng sốt: "Phó đại tướng quân?!"

Phó Yên Đình lịch sự mỉm cười với hắn ta và nói: "Đã lâu không gặp Lâm đại nhân."

Vị Lâm đại nhân này năm ngoái là Trạng nguyên, khi còn ở kinh đô hắn tá đã có duyên gặp qua vị Phó đại tướng quân này được vài lần.

Thân làm Trạng nguyên thì căn bản là tiền đồ vô lượng, nhưng vì do hắn ta đắc tội với Phạm thừa tướng, cho nên đã bị giáng đến một huyện nhỏ gần Mạc Bắc, làm huyện lệnh.

Phó Yên Đình từng nghe người khác nhắc đến chuyện này, và còn nói vị Lâm đại nhân này là một vị quan tốt hiếm có.

Chưa từng nghĩ, hắn đột nhiên lại có kết cục như thế này.

Nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón nghe được người đó là Phó đại tướng quân, thì lập tức biết là ai rồi,"Hóa ra là cái người mà cả nhà đều phản quốc Phó Yên Đình à! Sao lại quay về làm thổ phỉ rồi? Đáng tiếc, cả lính mà người cũng không có!"

"Làm sao ngươi biết ta cả lính cũng không có?" Phó Yên Đình cười lạnh hỏi.

Nam nhân cường tráng có hàm râu quai nón mỉm cười nói: "Bởi vì bọn họ đã trở thành dĩa cơm tàu của chúng ta rồi!" (cơm kiểu Trung Quốc)

Chử Trần Âm núp ở phía sau nghe thấy thì liền hiểu ra, và xem ra là đám binh lính chạy trốn từ chỗ thành Tử An ra đều đã bị bọn họ giết chết hết rồi.

Nam nhân cường tráng có râu quai nón kiêu ngạo nói: "Ta thường nghe người ta nói Phó đại tướng quân rất dũng cảm, hôm nay ta muốn xem ngươi thực sự lợi hại đến mức nào!"

Bình Luận (0)
Comment