Chử Trần Âm cúi đầu nhìn người con gái đó, chỉ thấy trên mặt nàng ta có một chút vết thương do dao cắt, khiến ngươi ta nhìn mà hơi giật mình.
Đúng lúc này, có một cụ già chống gậy bước tới.
Ông ấy nói: ''Phu nhân, hai ông bà này là thứ súc vật. ''
Chử Trần Âm quay đầu nhìn ông ấy với vẻ nghi hoặc.
Ông cụ nói tiếp: ''Trước khi đến Mạc Bắc, ta là hàng xóm của bọn họ. ''
Phu nhân trung niên kia cuống lên: ''Cụ Trương, cụ đừng có mà nói bậy đấy. ''
Ông cụ gõ gõ cây gậy xuống đất mấy cái rồi nói: ''Ta không có nói bậy, trước đây ta là hàng xóm của bọn họ, Tiền gia này trước kia là nhà thương buôn nổi tiếng ở chỗ của bọn ta, cũng xem như có chút tiền của, vợ của Tiền lão gia mất nhiều năm rồi, nên ông ta cưới người phụ nữ này về, say đó bà ta còn sinh ra một đứa con gái, vì muốn kết thông gia với viên ngoại ở nơi đó của bọn ta nên bà ta đã dùng dao rạch mặt của con chồng mình, để con gái của bà ta được gả qua đó. ''
''Về sau thì thiên tai xảy ra, con gái mà bà ta đã gả đi đã theo nhà viên ngoại, trên đường đi thì gặp cướp, ai chết thì chết, ai trốn được thì trốn, không có tin tức gì. ''
''Nhắc tới thì cũng quả là báo ứng. ''
Bây giờ cả nhà bọn họ vào Mạc Bắc, người đàn bà này còn chưa chịu buông tha cho con chồng, ngày nào cũng ép con bé ăn chung ngủ chung với đám dê cừu, bình thường thì càng không phải đánh cũng là mắng, bà ta áp đặt cái chết của con gái mình lên con chồng. ''
Mọi người nghe ông cụ nói vậy thì ai nấy đều sụt sùi.
Phó Hưng Thành càng nổi điên lên nói: ''Đúng là không có lương tâm!''
Hắn ta nói rồi nhìn về phía Chử Trần Âm: ''Tẩu tẩu, đừng chứa chấp bọn họ, loại người này sống chỉ có lãng phí lương thực thôi. ''
Sau khi Chử Trần Âm nghe cụ Trương nói xong thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng đỡ cô gái đang quỳ trước mặt mình dậy: ''Lời ông cụ này nói có phải là thật không?''
Vì cô gái đó đã bị đánh từ nhỏ tới lớn, cho nên hơi sợ sệt, cơ thể vừa run rẩy vừa gật đầu nói: ''Là, là thật đấy ạ. ''
Chử Trần Âm lạnh giọng nói với hai ông bà kia: ''Các ngươi còn gì để nói nữa? Nhân chứng vật chứng đều có đủ rồi. ''
Người phụ nữ trung niên quỳ sụp xuống đất: ''Phu nhân, chúng ta biết mình sai rồi, mọi người tha cho chúng ta một lần đi được không. ''
Chử Trần Âm nói với giọng lạnh lùng: ''Chỗ của bọn ta không nuôi những kẻ rảnh rỗi, càng không nuôi những kẻ ác độc. ''
Nàng nói dứt lời, không cho hai ông bà này có cơ hội để nói tiếp, nàng quay người nói với hộ vệ ở bên cạnh: ''Dẫn hai người bọn họ đi xây tường thành đi. ''
Phó Yến Đình vẽ một vòng tròn bên ngoài tất cả các thôn và huyện thành, dùng để xây tường thành, chống lại kẻ địch bên ngoài.
Tường thành này vừa dài vừa rộng, cần rất nhiều nhân lực và vật liệu.
Cũng may là lúc trước Chử Trần Âm đã dự trữ rất nhiều đồ, có thể sử dụng được.
Hiện tại cái thiếu chính là nhân lực, ném hai người này qua đó xây tường thì vừa khéo.
''Phu nhân!'' Hai ông bà còn định cầu xin sự tha thứ, nhưng lại bị hộ vệ lôi xuống.
Cô gái kia thấy mẹ kế và cha mình bị lôi đi thì cất tiếng khóc òa lên thật to, xem như đã trút được hết sự tủi khổ suốt nhiều năm qua.
Sau khi nàng ta khóc xong thì cúi đầu quỳ lạy Chử Trần Âm rồi nói: ''Đa tạ phu nhân đã cứu giúp, đại ân đại đức không thể nào báo đáp, xin hãy nhận một lạy của tiểu nữ. ''
Chử Trần Âm đỡ nàng ta lên: ''Đứng lên đi, sau này cả căn nhà và đàn cừu của nhà ngươi đều là của ngươi hết, về đi. ''
Cô gái hành lễ nói: ''Dạ, thưa phu nhân. ''
Chử Trần Âm nhận ra nàng ta cứ luôn cúi đầu xuống, nàng nghĩ có lẽ khuôn mặt của một cô nương tốt đẹp yên lành này đều đã bị hủy hoại rồi, nàng thấy hơi đáng tiếc, nàng nói: ''Có tìm đại phu xem thử mặt của ngươi chưa?''