Cô gái sững sờ, cúi đầu nói: ''Dạ chưa, cha ta không cho phép ta đi xem đại phu. ''
Chử Trần Âm nhếch mày: ''Ta biết một chút y thuật, để ta xem thử cho ngươi. ''
Phó Hưng Thành bước tới, mỉm cười nhẹ nhàng nói: ''Tẩu tẩu, tẩu còn biết trị sẹo mặt à?''
Chử Trần Âm cười nói: ''Có thể thử xem sao. ''
Trong không gian y liệu của nàng có khoa da liễu, bên trong có các loại dụng vụ làm đẹp, còn có các dược liệu và thiết bị giải phẫu điều trị khử sẹo.
Mặc dù y thuật của nàng là ngoại khoa, nhưng trước đây đã từng học bồi dưỡng những cái này nên cũng không khó để sử dụng.
Cô gái nghe thấy sẹo trên mặt mình có thể chữa trị được, nàng ta kích động vô cùng, sau đó thì bật khóc.
Phó Hưng Thành thấy cô nương này khóc dữ dội quá, hắn ta vội nàng lấy khăn trong ngực áo ra đưa cho nàng ta: ''Cô nương, ngươi đừng khóc, tẩu tẩu nói có thể thử, nói không chừng là có thể trị được đấy. ''
Chử Trần Âm dẫn cô gái đó vào trong phòng mình, rót cho nàng ta một chén trà, lúc pha trà, nàng hỏi nàng ta: ''Cô nương, ngươi tên gì vậy?''
Có lẽ cô gái đó bị đánh đập chèn ép đã lâu, cho nên hơi nhút nhát: ''Phu nhân, ta họ Tiền, khuê danh là Uyển Nhi. ''
Chử Trần Âm rất thích tên của nàng ta, nàng nhẹ giọng gọi: ''Uyển Nhi... ''
''Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?'' Nàng hỏi tiếp.
Tiền Uyển Nhi cúi đầu, trả lời: ''Mười sáu... ''
''Mười sáu... Cũng chưa lớn lắm. '' Chử Trần Âm nhẹ giọng lẩm bẩm, đưa trà đã pha xong cho nàng ta: ''Ngươi đừng quá câu nệ, cứ xem ta như tỷ tỷ của ngươi đi. ''
Tiền Uyển Nhi vội vàng quỳ xuống đất nói: ''Phu nhân, thân phận của ta hèn mọn, sao có thể gọi người là tỷ tỷ được. ''
Chử Trần Âm kéo nàng ta lên: ''Ta lớn hơn ngươi, đương nhiên là ngươi có thể gọi ta là tỷ tỷ rồi, đứng lên đi, uống hết chén trà này, uống xong ta trị vết thương trên mặt cho ngươi. ''
Nàng nói xong rồi cầm trà đã pha xong đưa cho nàng ta.
Tiền Uyển Nhi nhận lấy, trong nét mặt hiển ra sự dịu dàng, nàng ta ngoan ngoãn uống một hớp trà trong tay.
Trong trà này có thêm một ít thuốc mê, sau khi uống xong thì Tiền Uyển Nhi từ từ ngủ thiếp đi.
Đợi khi nàng ta đã hoàn toàn ngủ mê man, Chử Trần Âm đưa nàng ta vào trong không gian điều trị.
Đầu tiên là xem một chút các vết thương trên người của Tiền Uyển Nhi, sau đó lại cẩn thận nghiên cứu khuôn mặt của nàng ta một chút.
Ngũ quan của Tiền Uyển Nhi xinh đẹp, là một người đẹp vô cùng, nhưng vì lâu dài không chăm sóc kỹ càng nên làn da vàng như nến, và có một ít đốm tàn nhang nữa, cộng thêm cả mấy vết sẹo khiến người ta thấy vô cùng đáng sợ.
Chử Trần Âm tìm ra thiết bị laser tẩy sẹo và tàn nhang trong không gian điều trị, tẩy qua một lần cho nàng ta, rồi thoa thuốc mỡ khử sẹo lên.
Sau đó còn tiện thể làm lượng tử ánh sáng photon da non cho nàng ta một lượt.
Làm xong hết thì làn da vàng như nến của Tiền Uyển Nhi đã tốt hơn rất nhiều, hơi hồi phục lại màu sắc vốn có.
Nhưng muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì cần phải làm thêm mấy lần nữa.
Chử Trần Âm cất hết đồ đi trong không gian điều trị, đưa Tiền Uyển Nhi ra ngoài.
Đến khi trời sắp tối, Tiền Uyển Nhi tỉnh lại, nàng ta bước nhanh đến trước giương, thấy khí sắc của mình đã tốt hơn nhiều thì vô cùng vui mừng: ''Phu nhân, mặt của ta, hình như đã khá hơn nhiều rồi. ''
Chử Trần Âm bước tới, đưa thuốc mỡ cho nàng ta rồi nói: ''Bây giờ mới làm có một lần thôi, hiệu quả vẫn chưa nhiều lắm, ngươi cầm lấy thuốc mỡ này đi, phải bôi đều mỗi ngày, hơn nữa không được phơi nắng, nếu phải ra ngoài thì phải đội mũ có màn sa. ''
Tiền Uyển Nhi vội vàng hành lễ nói: ''Dạ, thưa phu nhân. ''
Chử Trần Âm nhận ra cách nàng ta nói chuyện đã tự nhiên hơn rất nhiều so với lúc mới vào, xem ra là đã to gan hơn một chút rồi.