Mặc dù từ nhỏ cô nương này đã bị mẹ kế chèn ép, nhưng bản tính vẫn rất được, thật sự rất hiếm có.
Chử Trần Âm đứng dậy đưa nàng ta ra ngoài, lúc hai người vừa mới đi tới cửa thì đã gặp được Phó Hưng Thành.
Người là do Phó Hưng Thành cứu về được, cho nên hắn ta vẫn khá lo lắng cho vết sẹo trên mặt của vị cô nương này.
''Tẩu tẩu, sẹo trên mặt của cô nương này có trị được hết không?'' Phó Hưng Thành bước nhanh đến hỏi.
Chử Trần Âm mỉm cười trả lời: ''Được chứ, vết sẹo của Uyển Nhi cô nương không tính là quá sâu, hơn nữa cũng còn mới, cứ đến điều trị định kỳ thì vẫn có hi vọng có thể khôi phục lại hệt như lúc trước. ''
Nàng nói rồi thở phào nhẹ nhõm.
Phó Hưng Thành lập tức thây mừng cực kỳ: ''Vậy thì thật là tốt quá rồi. ''
Lúc này, Mục Chi Liễu bước tới nói: ''Phó Nhị công tử, đúng là tốt bụng thật đấy nhỉ, không chỉ cứu con gái người ta mà còn giúp con gái người ta trị sẹo nữa. ''
Hắn ta nói với giọng mang ý tứ sâu xa rồi nhìn về phía cô nương kia.
Chử Trần Âm lập tức hiểu ra ý của hắn ta, nàng vội vàng ngăn lại, đưa Tiền Uyển Nhi ra ngoài.
Nàng biết, người huynh trưởng tốt này của nàng đang muốn tác hợp cho Phó Hưng Thành với cô nương này.
Chử Trần Âm vẫn cảm thấy, chuyện tình cảm phải là đôi bên tình nguyện mới tốt, không thể kết nhân duyên lung tung như vậy được.
Mục Chi Liễu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng muội muội tốt của mình đã kéo cô nương kia đi, hắn ta đành thở dài, phe phẩy cây quạt trong tay mấy cái.
Sau khi Chử Trần Âm đưa Tiền Uyển Nhi về, gió lạnh thổi trên đường đi.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn lên trên bầu trời, tập trung suy nghĩ rồi nói: ''Xem ra nạn rét này sắp tới rồi đây. ''
Chử Trần Âm vội vàng tăng tốc đi về nhà.
Nàng đến phòng dệt trước, bên trong có rất nhiều vải đã được dệt dưới tác động của máy dệt, nhưng sản lượng thì vẫn còn chưa đủ, nhất là bông thì vẫn thiếu rất nhiều.
Chử Trần Âm thấy trong phòng không có ai, nàng xoay người bước đến cửa, đóng cửa lại.
Sau đó lấy chăn nệm, thảm, bông vải, áo và một số áo lông cũng chính là thứ mà thời hiện đại gọi là lông thú mà nàng đã dự trữ ở đô thành trước đó.
Nàng đặt hết tất cả những thứ này bên cạnh vải vóc, đợi tới lúc mấy người Phó hầu gia đến hỏi thì nói đây đều là sản phẩm do máy dệt tạo nên.
Chử Trần Âm biết Phó hầu gia và Phó phu nhân đã có sự nghi ngờ với những lời bịa đặt của nàng từ lâu, nhưng từ khi Phó Giang Hoằng nói về nàng như thần thánh tiên nhân, và khi có túi Càn Khôn chứa đầy ắp đồ, thì trong phút chốc họ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cho nên ai nấy đều ngầm hiểu với nhau.
Chỉ xem như đây là thiên cơ bất khả lộ.
Phó phu nhân cầm những thứ chăn nệm, thảm, áo và áo lông này lên, càng nhìn càng thấy quen, bà ấy nói nhỏ với Phó hầu gia: ''Những thứ này nhìn giống ở trong phủ của Vạn thừa tướng ấy nhỉ?''
Phó hầu gia nhìn thật kỹ, ông ấy xua tay nói: ''Không giống, không có giống đâu, nếu là Trần Âm đưa thì chúng ta cứ lấy mà dùng. ''
Phó phu nhân nghe rồi gật nhẹ đầu.
Bà ấy chầm những món chăm nệm, thảm và áo này rồi căn cứ theo số lượng mà ghi vào danh sách, phát cho thôn dân trong và ngoài thành Tử An mỗi hộ gia đình một ít.
Gần như là vừa đủ.
Buổi tối khi bà ấy về đến nhà, phát hiện ra trên giường mình có mười mấy bộ chăn nệm từ Phó phủ của họ trước kia, trong chiếc tủ lớn trong phòng có treo quần áo và tất cả số quần áo mà bà ấy từng có.
''A... ! Hầu gia, ông nhìn đi, đây đều là những thứ mà lúc trước chúng ta đã bỏ lại đô thành không có mang theo đó. '' Phó phu nhân vô cùng kích động.
Phó hầu gia nhìn mà cũng rất ngạc nhiên, thậm chí mũi của ông ấy còn thấy hơi cay cay, lúc trước khi chạy trốn, họ cũng chỉ ngồi vài chiếc xe ngựa là đi luôn, trong Hầu phủ có rất nhiều đồ.