Đến hôm sau, Chử Trần Âm cầm theo bản vẽ của một vài linh kiện ốc vít be bé định đến nhà của Tiền Uyển Nhi.
Trên đường đi, trời hơi tối tăm mịt mờ, trông giống như là sắp đổ mưa to.
Cơn mưa lớn này trút xuống có nghĩa là nạn rét sắp tới thật rồi.
Chử Trần Âm tăng tốc độ bước về phía trước.
Vạn thừa tướng ngồi xổm dưới đất xin ăn ở đầu đường vô tình nhìn thấy nàng.
''Người mau nhìn kìa, đó là con dâu của Phó gia. ''
Hoàng đế đang đói gần chết, cơ bản không có lòng dạ đâu mà nhìn.
Lần trước lúc ở đầu cầu, Hoàng đế cứ luôn cúi đầu, cơ bản cũng chẳng nhìn thấy rõ mặt mũi của Chử Trần Âm, Vạn thừa tướng thì nhìn mấy lần, cho nên nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.
Lúc đó nếu ông ta nhìn cho thật kỹ thì có lẽ sẽ phát hiện mặt mũi của Chử Trần Âm có tám chín phần giống với Liễu Yêu Nhi mà ông ta luôn ngày đêm nhung nhớ.
Lần này, Vạn thừa tướng cứ lôi kéo bắt ông ta phải nhìn.
Hoàng tế rất không bằng lòng ngẩng đầu lên.
Lúc ông ta giương mắt nhìn về phía trước, ông ta bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng hồn chết trân tại chỗ.
Nhưng không phải là vì Chử Trần Âm.
Lúc này Chử Trần Âm đã rời khỏi nơi này, rẽ vào một con hẻm nhỏ khác.
Đúng lúc sau lưng nàng có một người phụ nữ trong thôn đi ngang qua.
Người phụ nữ trong thôn này mặc một chiếc áo khoác mà trong cung đã đánh mất.
''Đó! Cái áo khoác đó! Là của trong cung!''
Hoàng đế gần như là vô cùng khiếp đảm mà la lên.
''Vạn đại nhân, ngươi mau nhìn đi, chiếc áo khoác đó là đồ của trong cung!'' Hoàng đế hết sức kích động, kéo lấy Vạn thừa tướng, chỉ cho ông ta nhìn.
Vạn thừa tướng đã nhìn thấy trước ông ta, giờ đây đã khiếp sợ nói không thành lời từ lâu rồi.
Chiếc áo khoác mà ngươi phụ nữ đó mặc là trang phục thường thấy nhất của cung nữ ở trong cung, lúc trước Hoàng cung đã bị lửa trời đốt cháy không còn một mảnh, không thể nào có thể còn để lại thứ gì.
Hoàng đế nhanh chân lao tới, một phát chặn người phụ nữ kia lại, hỏi: ''Cái áo khoác này của ngươi là ở đâu ra?''
Người phụ nữ thấy là một tên ăn mày hôi hám, bà ấy vội vàng bụm miệng nói: ''Đi ra, đi ra đi. ''
Hoàng đế cau mày lại, ông ta nói với vẻ giận dữ: ''Mau nói cái áo khoác này ở đâu ra?''
Người phụ nữ bị vẻ dữ tợn này của ông ta dọa sợ, bà ấy đành phải trả lời: ''Là Phó hầu gia cho. ''
''Phó hầu gia... '' Hoàng đế nói thầm trong miệng, trong lòng đầy nghi hoặc: ''Quần áo trong cung của chúng ta, làm sao Phó hầu gia lại có được?''
Người phụ nữ thấy ông ta thất thần nên lập tức quay người rời khỏi nơi này, chỉ xem ông ta là một kẻ điên.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn về hướng thành Tử An với vẻ mặt hoang mang, kiểu gì cũng không nghĩ ra được: ''Đồ trong cung sao lại tới chỗ của Phó hầu gia được?!''
Vạn thừa tướng cúi đầu thật thấp, an ủi ông ta: ''Hoàng thượng, người đừng nóng vội quá, chắc chỉ là trùng hợp thôi, lúc trước khi xảy ra lửa trời, có rất nhiều thái giám và cung nữ đã thoát khỏi đô thành, nói không chừng là họ đã mang theo số áo choàng này ra ngoài, sau đó bị người nhà họ Phó vô tình nhặt được. ''
Hoàng đế nghe Vạn thừa tướng nói thì sắc mặt tốt lên rất nhiều.
Cuối cùng hai người không vướng mắt về chiếc áo choàng đó nữa, nhưng kể từ hôm đó về sau, Hoàng đế luôn hơi bị mất tập trung, cứ nhớ đến những món đồ tốt lúc trước ở trong cung đã bị đánh mất.
Hôm sau, nổi gió lớn, bầu trời đã nổi lên chút mưa phùn.
Đây là cơn mưa đầu tiên sau nửa năm khô hạn.
Dân chúng hết sức phấn khích, cho rằng những ngày tháng tốt lành sắp tới rồi.
Lũ lụt bên phía phương Nam mỗi lúc một dữ dội hơn, nhưng cuối cùng vẫn không khuyên nổi những người muốn đi về phương Nam.
Những thôn dân ở lại đây thấy mưa thì ai nấy đều khóc lóc nức nở cả lên, họ sống sót được đến bây giờ cũng là điều không dễ.