Mấy hôm trước Vạn thừa tướng đã xin mấy cái bánh bao ở chỗ này của nàng ta, cho nên hôm nay lại định đến xin thêm một ít.
''Cô nương, có thể cho ta ăn chút gì đó nữa không?''
Vạn thừa tướng cúi đầu nói nhỏ.
Tiền Uyển Nhi thấy cửa nhà mình đã khóa, nàng ta do dự một lát rồi nói: ''Ngươi chờ một lát, ta đi trả đồ về rồi sẽ cho ngươi thêm. ''
Nàng ta nói xong thì định lên đường.
Vạn thừa tướng vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy áo choàng trong tay nàng ta.
Những chiếc áo choàng đó nhìn quen vô cùng, không phải là số quần áo đã mất trong phủ của mình hay sao?
Ông ta đã bỏ ra một số bạc rất lớn để may mới cho các nữ quyến trong nhà, còn chưa kịp phân phát xuống nữa.
''Cô nương, ngươi chờ một lát đã, số áo choàng trong tay cô là có được từ đâu vậy?''
Vạn thừa tướng vội vàng chặn nàng ta lại.
Tiền Uyển Nhi thấy ông ta kích động như vậy lên nàng ta cố tình giữ lại chút đầu óc, không trả lời ông ta.
Vạn thừa tướng càng lúc càng kích động, ông ta giật lấy mà nhìn: ''Không sai, chính là cái này, chính là cái này. ''
Áo choàng của cô gái này thật ra cũng không thể xem là quý giá gì đến thế, chẳng qua là hoa văn và đường thêu trên đó thì thể hiện rõ sự phồn vinh trong quá khứ của Vạn gia.
Bây giờ ông ta đã trở nên nghèo túng sa sút, nhìn thấy những món đồ cũ này dường như là tìm lại được cảm giác lúc trước.
Tiền Uyển Nhi thấy ông ta cướp lấy những chiếc áo choàng này nên lập tức giật mạnh lại.
Vẻ mặt của Vạn thừa tướng lập tức tràn đầy lửa giận, ông ta giống như một con chó điên bị cướp mất miếng ăn, định nhào tới tấn công Tiền Uyển Nhi.
Đúng lúc này, đột nhiên Phó Hưng Thành trên đường trở về vừa lúc trông thấy, hắn ta bước nhanh tới, nghiêm giọng quát to: ''Dừng tay lại! Mau dừng tay lại cho ta!''
Phó Hưng Thành từ phía xa nhìn thấy Vạn thừa tướng đùng đùng nổi giận bổ nhào tới tấn công Tiền Uyển Nhi, hắn ta quát lớn.
Nhưng Vạn thừa tướng như đỏ cả mắt, cơ bản là không hề nghe thấy, nhào tới cướp lấy quần áo trong tay của Tiền Uyển Nhi.
Phó Hưng Thành lao tới, giơ chân lên đạp vào ngực của ông ta.
Tiếng ầm vang lên, Vạn thừa tướng ngã nhào về phía sau.
Phó Hưng Thành nhanh chân bước tới phía trước, bảo vệ Tiền Uyển Nhi ở sau lưng: ''Uyển Nhi cô nương, ngươi không sao chứ?''
Tiền Uyển Nhi lắc đầu, nhìn áo choàng nhăn nhúm trong tay mình: ''Ta không sao, nhưng mà áo choàng Thiếu phu nhân tặng... ''
Phó Hưng Thành vội vàng nói: ''Không sao, áo choàng nhăn thì cứ để nó nhăn, vẫn mặc được. ''
Tiền Uyển Nhi nhẹ gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập sự đau lòng tiếc nuối.
Vạn thừa tướng ngã dưới đất lúc này cũng đã tỉnh táo lại, cố chịu đựng cơn đau trên người, ngồi dậy nói: ''Là ngươi, Phó Hưng Thành, ngươi dám đánh ta!''
Phó Hưng Thành quay đầu nhìn về phía ông ta, nói bằng giọng lạnh lùng: ''Vạn Thành Dương, ngươi còn tưởng rằng ngươi vẫn là Thừa tướng đại nhân của trước kia sao, ở đây mà ngươi cũng dám làm xằng làm bậy!''
Đã lâu rồi Vạn thừa tướng không bị người ta xưng hô bằng tên đầy đủ như vậy, giờ phút này ông ta ước gì có thể đào một cái hố rồi chôn bản thân xuống ngay tại đây.
Lúc này, Hoàng đế chạy tới: ''Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?''
Vạn thừa tướng chỉ vào số quần áo trong tay Tiền Uyển Nhi rồi nói: ''Áo choàng đó là của phủ Vạn thừa tướng chúng ta. ''
Hoàng đế bình tĩnh nhìn, đột nhiên lại nghĩ đến số quần áo cung nữ trước đó, ông ta hết sức hốt hoảng: ''Tại sao đồ của phủ Thừa tướng lại ở đây, còn là ở trong tay của người Phó gia nữa?''
Ông ta ngẩng đầu nhìn Phó Hưng Thành, rốt cuộc cũng hỏi ra sự nghi ngờ của mình: ''Phó nhị công tử, tại sao đồ của Hoàng cung và trong phủ Vạn thừa tướng đều ở Phó gia các ngươi vậy?''
Phó Hưng Thành thật sự không biết những thứ này trước đó ở trong phủ Vạn thừa tướng, hắn ta nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: ''Dọc theo con đường này đâu đâu cũng là dân tị nạn, chúng ta nhặt được cũng đâu có gì là hiếm thấy. ''