Chử Trần Âm nhìn thật kỹ vết thương trên mặt hắn, cũng may mà chỉ bị thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng lắm.
Phó Yến Đình nói tiếp: ''Trên mũi tên đó có buộc một mảnh giấy, mảnh giấy đó ghi là chúng ta cầm ba mươi bao lương thực đến đổi Nhị đệ với Tiền Uyển Nhi. ''
Chử Trần Âm nhướng mày: ''Ba mươi bao lương thực? Lòng tham của bọn chúng lớn thật đấy, Yến Đình, chàng có thể đoán được là ai không?''
Phó Yến Đình nghĩ tới nghĩ lui rồi trả lời: ''Có lẽ là mấy tên liều mạng còn sống sót sau thiên tai. ''
Chử Trần Âm lắc đầu: ''Không phải đâu, người đó nhắm mũi tên vào chàng, hắn quen chàng. ''
Phó Yến Đình trở nên trầm tư, hắn suy nghĩ lại thật kỹ cảnh tượng lúc đó, mũi tên đó đúng là nhắm vào hắn, nếu không phải do hắn phản ứng nhanh thì tổn thương lúc ấy chắc không phải là mặt của hắn đâu.
Chử Trần Âm nghiêm mặt hỏi hắn: ''Phó gia các chàng có kẻ thù nào ở nước Đại Thành không?''
Phó Yến Đình giương mắt nhìn ra bên ngoài phòng: ''Nói chung thì đều đã chết hết rồi, nếu còn sống thì có thể là Tứ hoàng tử... ''
''Nghe nói mấy hôm trước hắn ta và Tam hoàng tử sóng sót quay về trận lũ lụt ở phương Nam. ''
Chử Trần Âm tính toán lại thời gian: ''Từ phương Nam tới đây, đường xá khó đi, ít nhất phải mất ba tháng, vừa đúng là vào lúc này. ''
Phó Yến Đình giương mắt lên nhìn nàng: ''Ý nàng nói người đó là Tứ hoàng tử?''
Chử Trần Âm trả lời: ''Ta đoán có thể là hắn ta. ''
Nàng còn nhớ những ghi chép trong sách lịch sử, sau khi nước Đại Thành bị diệt bởi thiên tai, có một vị Hoàng tử dẫn theo một nhóm người nhỏ bỏ chạy đến vùng Tây Bắc, thành lập một bộ lạc nhỏ thêm lần nữa, cuối cùng theo sự thay đổi của thời gian, nó lại biến mất lần nữa.
Nàng nghĩ vị Hoàng tử đó rất có thể là Tứ hoàng tử.
Hiện tại dưới trướng hắn ta cũng có rất nhiều người tài giỏi, nếu không thì đã không sống yên bình qua cả mùa đông giá rét rồi.
Phó Yến Đình nghe xong thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc: ''Nếu là hắn ta, sợ là Nhị đệ gặp nạn rồi. ''
Chử Trần Âm nghĩ tới nghĩ lui: ''Hiện tại chúng ta phải lập tức tìm ra vị trí của bọn họ. ''
Nàng vừa mới nói dứt lời thì đã nghe thấy Phó phu nhân ở bên ngoài nói: ''Yến Đình, vừa rồi huynh trưởng của Trần Âm ngồi diều gỗ một mình đi rồi. ''
''Đại ca của con đi rồi sao a?'' Chử Trần Âm đi ra ngoài phòng.
Phó Giang Hoằng sãi bước đến nói: ''Không, không phải là đi rồi, huynh ấy nghe nói Nhị ca bị bắt cóc nên lập tức ngồi diều gỗ để đi xung quanh kiểm tra. ''
Chử Trần Âm thở phào một hơi.
Đại ca của nàng đúng là nóng lòng, nóng lòng hơn cả Đại ca ruột của Phó Hưng Thành nữa.
Lúc này, Mục Chi Liễu ngồi trên diều gỗ, đi tìm khắp xung quanh, vừa quan sát tìm vừa lẩm bẩm nói: ''Phó Hưng Thành, ngươi không được chết đâu đấy, nếu ngươi mà chết thì cả đời này muội muội của ngươi cũng không gả ra ngoài được. ''
''Ngươi phải sống sót cho ta. ''
Diều gỗ bay trên trời.
Phía đằng sau một cồn cát lớn cách không xa thành Tử An, có một toáng người ngựa đang dựng chỗ trú đóng tạm thời.
Phó Hưng Thành và Tiền Uyển Nhi bị trói trên một gốc cây khác ở nơi đóng quân.
Tiền Uyển Nhi ngước đầu lên, đúng lúc nhìn thấy con chim cực lớn tung bay tít phía xa trên không trung: ''Nhị công tử, ngài mau nhìn kìa, trên trời có con chim rất lớn. ''
Sau khi Phó Hưng Thành nghe thế thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn theo hướng nàng ta chi, thấy đó là diều gỗ, hắn ta mừng rỡ.
''Là Đại ca, chắc chắn là Đại ca tới cứu ta!''
Tiền Uyển Nhi nói một cách nghiêm túc: ''Ta thấy không phải là Đại ca của ngài đâu. ''
''Cái gì cơ?'' Phó Hưng Thành ngẩng đầu nhìn kỹ lại, nhận ra đúng là không phải Đại ca của hắn ta, mà là Mục Chi Liễu.
Hắn ta rất xúc động, sụt sùi nói: ''Mục đại ca à, sau này huynh chính là Đại ca ruột của ta! Đại ca ruột!''