Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 281: Nhị Đệ Bảo Vệ Vợ

. Chương 281: Nhị Đệ Bảo Vệ Vợ
Chương 281: Nhị Đệ Bảo Vệ Vợ

Tiền Uyển Nhi đưa tay vỗ vỗ lưng của hắn ta: ''Sau này chưa biết chắc ai gọi ai là ca đâu. ''

Phó Hưng Thành nghiêng đầu nhìn nàng ta: ''Uyển Nhi, sao dây thừng của ngươi mở ra rồi?''

Tiền Uyển Nhi đá đá sợi dây thừng đã đứt vụn dưới đất: ''Mấy cái dây thừng này đối với ta mà nói chỉ giống như tơ nhện thôi, không có tác dụng gì hết. ''

Phó Hưng Thành nhìn mà ngây người, trợn to hai mắt nhìn về phía Tiền Uyển Nhi dịu dàng mềm mỏng.

Trong lòng không thôi cảm khái, sức của nàng ta lớn thật đấy.

Tiền Uyển Nhi lập tức cởi dây thừng ra cho hắn ta.

Người của Tứ hoàng tử đều đang sưởi ấm trong nơi đóng quân, sẽ chẳng ai đi ra ngoài vào giữa trời đông giá rét thế này.

Chỉ có Mục Chi Liễu bay trên trời thôi.

Hắn ta hít nước mũi, rốt cuộc cũng tìm được vị trí của Phó Hưng Thành.

Mục Chi Liễu ngồi diều gỗ ở trên không trung nên cũng không tiện để xuống thẳng bên dưới cứu họ, hắn ta quan sát ghi nhớ vị trí của đội người ngựa này vài lần, sau đó lập tức trở về thành Tử An.

Phó Hưng Thành nhìn bóng dáng Mục Chi Liễu rời đi, hắn ta mừng rỡ nói với Tiền Uyển Nhi: ''Uyển Nhi cô nương, ngươi đừng sợ, lát nữa Đại ca của ta và Đại tẩu sẽ tới cứu chúng ta ngay thôi. ''

Tiền Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn theo, nhỏ giọng đáp lại: ''Ừm. ''

Lúc hai người đang đắm chìm trong sự vui mừng, ở phía xa xa đột nhiên có hai người đi tới.

Phó Hưng Thành thấy vậy, hắn lập tức nhặt sợi dây thừng dưới đất lên, giả vờ trói tay của hai người lại.

Người đến là hai người hầu.

Người hầu này có lẽ là lúc trước ở trong cung, vóc dáng cao ráo to con, nhưng có thể là dọc đường đi đã bị đói suốt một thời gian nên ai nắm đều trông cằm thì nhọn, mặt thì hóp lại.

Phó Hưng Thành nói với họ bằng vẻ mặt nghiêm nghị: ''Các ngươi là ai?! Dám trói chúng ta! Còn không mau thả chúng ta ra!''

Hai thị vệ nghênh ngang bước đến trước mặt hắn ta, bọn họ ôm kiếm, nói với hắn bằng giọng mỉa mai: ''À, vị này không phải là Nhị công tử nhà Phó hầu gia hay sao? Sao lại lưu lạc tới mức này vậy?''

''Đúng đấy, ta nhớ hồi trước Nhị công tử ngồi trên lưng ngựa, nhìn cực kỳ oai phong, nở mày nở mặt lắm mà. ''

Phó Hưng Thành hừ một cái: ''Dù có sa sút nghèo túng đến thế nào đi nữa thì vẫn tốt hơn các ngươi, nhìn lại các ngươi đi, kẻ nào kẻ nấy đói đến mức gầy trơ xương như que củi ấy, thế nào? Người đứng đầu của các ngươi không nỡ cho các ngươi ăn cơm à?''

Bây giờ không phải lũ lụt thì cũng là nạn rét, muốn ăn một bữa cơm no là chuyện khó hơn bất kỳ thứ gì.

Hai người kia bị đâm trúng nỗi đau, bọn họ cầm kiếm chĩa vào Phó Hưng Thành rồi nói với vẻ dữ tợn: ''Đợi lát nữa Điện hạ sẽ nướng ngươi lên ăn, vừa hay cũng cho bọn ta đã thèm. ''

Bình thường mặc dù Phó Hưng Thành làm việc có vẻ lỗ mãng, nhưng hắn ta không phải kẻ ngu ngốc, nghe hai chữ Điện hạ đó xong thì có thể đoán ra được là ai đã bắt cóc họ.

Hắn ta hơi cất cằm lên, cười khẩy rồi nói: ''Muốn ăn ta à, được thôi, bây giờ các ngươi ra tay luôn đi!''

''Ngươi!'' Hai tên thị vệ giận đến đỏ cả mặt.

Lúc này, ánh mắt của bọn chúng đúng lúc lướt tới Tiền Uyển Nhi.

''Ôi chà, mau nhìn đi kìa, dáng vẻ của vô nương này cũng xinh đẹp quá chứ hả. ''

''Đúng vậy, đúng thật là vậy. ''

Lúc trước mặt của Tiền Uyển Nhi có sẹo, bây giờ đã được Chử Trần Âm chữa khỏi rồi, mặt mũi không chỉ xinh đẹp mà ngay cả làn da cũng bóng loáng nhẵn mịn hơn so với con gái bình thường.

Trên đường đi đã lâu rồi hai tên thị vệ chưa nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp đến vậy, cả hai người bọn họ đều nổi lòng háu sắc.

Lúc này Phó Hưng Thành thật sự nổi giận: ''Các ngươi mà dám đụng vào nàng ấy, coi chừng ta lấy cái mạng của các ngươi đấy!''

Bình Luận (0)
Comment