Tiền Uyển Nhi thấy hai kẻ trước mặt có vẻ hung thần ác sát, nàng ta vội vàng núp ra sau lưng Phó Hưng Thành.
Phó Hưng Thành bảo vệ nàng ta chặt chẽ ở sau lưng mình.
Đám người hầu cố tình làm nhục hắn ta: ''Hóa ra tiểu cô nương này là người của ngươi à, nhưng mà tiếc quá, lát nữa nàng ta đã là người của tất cả bọn ta rồi. ''
Nói xong, hắn ta còn đưa tay định lôi Tiền Uyển Nhi ra.
Phó Hưng Thành nhếch mày, sãi bước đến trước mặt hắn ta, rút thanh kiếm dài bên hông hắn ta ra, chém một nhát dứt khoát nhanh chóng về phía tên người hầu này.
Tay của tên người hầu đã sắp chạm đến Tiền Uyển Nhi, chợt thấy một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên, máu tươi phun ra, tay của hắn ta rơi bộp xuống đất.
''A! Tay của ta! Tay của ta!'' Người hầu ôm lấy cổ tay đổ máu, gào thét trong đau đớn.
Phó Hưng Thành túm lấy Tiền Uyển Nhi kéo vào lòng mình, che mắt nàng ta lại, hắn ta cảnh cáo hai người bọn họ: ''Nếu các ngươi còn dám đụng tới nàng ấy, coi chừng ta lấy cái mạng chó của các ngươi!''
Hai người hầu này bị hắn ta ra tay đột ngột nên đều sợ mất hồn mất vía: ''Ngươi... Sao dây thừng của các ngươi lại được mở ra rồi?''
Phó Hưng Thành đá sợi dây thừng dưới đất, hắn ta nói: ''Đi nói cho Điện hạ của các ngươi biết, bây giờ tốt nhất là lập tức mời ông đây vào nhà đi, nếu không bọn ta mà chết rét thì các ngươi không có bất cứ lợi lộc nào đâu. ''
Tên người hầu bị chặt đứt cổ tay dùng tay trái nhặt thanh kiếm dài dưới đất lên, hắn ta còn định ra tay với Phó Hưng Thành, nhưng lại bị tên người hầu còn lại túm trở lại.
Sau khi hai người bọn họ rời đi không bao lâu, Tứ hoàng tử đã tới.
Tuổi của Tứ hoàng tử còn muốn lớn hơn cả tuổi của Phó Hưng Thành, hắn ta mặc một bộ áo choàng cổ lông màu xám, nhìn nghèo túng sơ sài hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn ta ho nhẹ vài cái, nhìn về phía Phó Hưng Thành bằng ánh mắt lạnh lùng: ''Ngươi tưởng là ta không dám giết ngươi sao?''
Phó Hưng Thành cũng không cam lòng chịu yếu thế: ''Vậy ngươi cứ thử xem, nếu giết ta, cả đám bọn ngươi sẽ chết đói hết. ''
Vẻ mặt của Tứ hoàng tử trở nên thâm trầm nặng nề.
Phó Hưng Thành nói tiếp: ''Ngươi đưa cô nương này về đi, ta làm con tin cho các ngươi. ''
Tứ hoàng tử đưa mắt nhìn Tiền Uyển Nhi: ''Một cô nương, Phó gia các ngươi đúng là rất bản lĩnh, không chỉ xây dựng lên cả một tòa thành ở nơi này mà còn nuôi sống nhiều người đến vậy nữa. ''
Phó Hưng Thành cười khẩy rồi nói: ''Cái này không phải là trong phúc có họa, trong họa có phúc sao, nếu không phải Hoàng đế muốn giết bọn ta, thì cả nhà già trẻ lớn bé bọn ta đã chẳng tới đây rồi. ''
Ánh mắt của Tứ hoàng tử ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn: ''Chẳng trách sao phụ hoàng cứ nhất định phải giết các ngươi, dựa vào bản lĩnh của Phó gia các ngươi, nếu không có trận thiên tai này thì sợ là đã lật đổ chúng ta khỏi triều đình từ lâu rồi lên tự lập làm Vương. ''
Phó Hưng Thành liếc hắn ta: ''Bọn ta không có thèm Hoàng vị của các ngươi!''
Tứ hoàng tử bật cười: ''Không thèm à, đúng là không thèm!''
Hắn ta nói dứt câu thì căn dặn thị vệ ở sau lưng: ''Đi đi, thả cô nương này ra. ''
Thị vệ vội vàng nói: ''Điện hạ, thả cô gái này đi thật sao ạ?''
Tứ hoàng tử nhìn Tiền Uyển Nhi rồi nói: ''Nếu nước Đại Thành chúng ta không giữ lại vài người phụ nữ thì chúng ta sẽ diệt quốc mất nếu chúng ta không sống sót qua thiên tai. ''
Bọn thị vệ bừng tỉnh đại ngộ.
Tứ hoàng tử cũng chẳng muốn làm cho lớn chuyện với Phó gia, hắn ta chỉ muốn đổi lại chút đồ ăn thức uống, nuôi sống những người dưới trướng mình hiện tại.
Bọn thị vệ đến trước mặt hắn ta, định đưa Tiền Uyển Nhi đi.
Phó Hưng Thành thấy hơi không yên tâm.
Tứ hoàng tử trấn an hắn ta: ''Ngươi yên tâm đi, ta không phải là kiểu giết người vô tội một cách bừa bãi, ta sẽ thả nàng ta ra, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm ầm ĩ gây rối ở đây. ''