Chử Trần Âm nghe hiểu sơ sơ, hóa ra mặt của nàng và mẫu hậu của hắn ta giống nhau.
Lúc này thủ vệ ở ngoài phòng nghe thấy tiếng nên xông vào.
''Tam điện hạ, ngài không sao chứ?''
Chử Trần Âm nghe thấy cách bọn họ gọi hắn ta, thế nên nàng mới biết hóa ra người đàn ông này chính là Tam hoàng tử đã bỏ trốn cùng Tứ hoàng tử.
Nàng túm lấy Tam hoàng tử lôi tới trước mặt mình, kề lên cổ của hắn ta, lạnh giọng nói với bọn thủ vệ: ''Đưa ta tới chỗ Phó Hưng Thành, nếu không ta sẽ giết hắn. ''
Bọn thủ vệ giơ đao lên, ùn ùn lui ra ngoài.
Tam hoàng tử cũng la lên: ''Các ngươi mau tránh ra! Tránh ra! Không được làm nàng ấy bị thương!''
Hắn ta nói xong thì cặp mắt đó lại dán lên mặt Chử Trần Âm nữa.
Chử Trần Âm không biết, vì Hoàng đế có chấp niệm với mẹ của nàng, nên từ sau khi mẹ đẻ của Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử chết, ông ta đã cầm chân dung của mẹ ruột Chử Trần Âm mà nói cho hai đứa trẻ biết, đây là mẫu hậu của bọn họ.
Hai vị Hoàng tử dần dần lớn lên, bọn họ đã thật sự cho rằng người trong bức chân dung chính là mẹ ruột của mình.
Cho nên mới xem Chử Trần Âm có mặt mũi tương tự mẹ ruột của mình như mẫu hậu.
Làm cách nào Chử Trần Âm cũng không ngờ mình lại có thêm hai đứa con lớn tới vậy.
Bọn thủ vệ nghe lời dặn của Tam hoàng tử nên từng người một lui ra.
Chử Trần Âm nắm chặt thanh kiếm, áp giải Tam hoàng tử đi ra ngoài.
Tam hoàng tử cũng không sợ vì có thanh kiếm kề trên cổ mình, trái lại vẻ mặt của hắn ta còn mừng rỡ, vừa đi vừa cười nói với Chử Trần Âm: ''Mẫu hậu, mấy năm nay người đã đi đâu vậy? Con với Tứ đệ rất nhớ người. ''
''Mẫu hậu, sao người còn trẻ vậy, hệt như tiểu cô nương mười mấy tuổi vậy. ''
''Mẫu hậu, tay người cầm kiếm có mỏi không. ''...
Chử Trần Âm nghe mà thật sự muốn may cái miệng của hắn ta lại, hắn ta nói nhiều quá.
Lúc này, Tứ hoàng tử cũng chạy tới, hắn ta thấy Chử Trần Âm thì cũng hơi ngây người.
Tam hoàng tử phấn khích chỉ vào Chử Trần Âm cười nói: ''Tứ đệ! Đệ nhìn xem, mẫu hậu đấy! Mẫu hậu của chúng ta!''
Đầu óc của Tứ hoàng tử rõ là khôn khéo hơn chút: ''Tam ca, huynh mê sảng nói bậy cái gì vậy, cho dù mẫu hậu còn sống đi nữa thì làm sao có thể vẫn còn trẻ như vậy được!''
Tam hoàng tử lại chẳng nghe, lắc đầu nói: ''Tứ đệ, ngày nào người phụ nữ này cũng tô son điểm phấn, tất nhiên là nhìn trẻ rồi, chắc chắn bà ấy là mẫu hậu, nếu không thì sao lại giống hệt như đúc với tranh vẽ được. ''
Tranh vẽ gì?
Trong lòng Chử Trần Âm thầm nghi ngờ.
Tứ hoàng tử nhìn gương mặt đó của Chử Trần Âm thì cũng phân vân, vì nàng thật quá giống người trên bức tranh.
Chử Trần Âm cũng không nói nhiều lời nhảm nhí với bọn họ, nàng nói lớn tiếng: ''Phó Hưng Thành đâu?!''
Tứ hoàng tử lập tức lấy lại tinh thần, lạnh giọng hỏi: ''Ngươi là ai?! Tại sao lại muốn tới cứu Phó Hưng Thành?''
Chử Trần Âm cũng chẳng muốn tự giới thiệu bản thân, nàng tiếp tục thúc giục: ''Mau giao Phó Hưng Thành ra, nếu không ta sẽ giết hắn. ''
Tứ hoàng tử nhướng mày, nhìn ca ca mình đang ở trong tay nàng, hắn ta rơi vào đường cùng nên phải phái người đưa Phó Hưng Thành ra ngoài.
Phó Hưng Thành hoảng hốt nhìn Chử Trần Âm: ''Tẩu tẩu, sao tẩu lại tới đây một mình?''
Không để cho Chử Trần Âm đáp lời.
Tam hoàng tử trong tay nàng đã lớn tiếng với vẻ mặt như mới đớp phải phân: ''Tẩu tẩu? Tẩu tẩu gì cơ? Mẫu hậu của ta đã lập gia đình nữa rồi sao?!''
Chử Trần Âm nghe thấy Tam hoàng tử nói, suýt chút đã sặc chết.
Tên này mà là Hoàng tử gì vậy chứ, tên này là một kẻ đần độn mà.
Cũng chẳng trách tại sao hiện tại chủ nhà lại là Tứ hoàng tử.
Ai mà lại để một tên đần quản lý việc nhà đâu cơ chứ?
Nàng nắm chặt thanh kiếm, tiếp tục nói với Tứ hoàng tử: ''Ngươi đi tìm hai con ngựa, đưa chúng ta ra khỏi nơi đóng quân, sau đó ta sẽ thả ca ca của ngươi ra. ''