Tứ hoàng tử hơi cau mày, vẻ mặt đầy nặng nề, trông có vẻ là người có bụng dạ cực kỳ sâu.
Đáng tiếc hắn ta lại là một kẻ cuồng ca ca.
Nhưng trong mắt Chử Trần Âm, hắn ta chính là một tên cuồng những kẻ đần.
''Được, ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi không được gây bất kỳ tổn thương nào cho Hoàng huynh của ta!'' Tứ hoàng tử nói bằng giọng lạnh lùng.
Chử Trần Âm híp mắt, cười nói: ''Yên tâm đi, ta không có thói quen giết mấy tên ngốc. ''
Tứ hoàng tử nhíu mày lại thành một cục, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo Chử Trần Âm, cho thủ hạ dắt hai con ngựa tới.
Chử Trần Âm kéo Tam hoàng tử theo, nhảy lên lưng ngựa.
Tam hoàng tử không chỉ không thấy sợ hãi, trái lại hắn ta còn nói với Tứ hoàng tử: ''Tứ đệ, đệ đừng làm mẫu hậu bị thương, bà ấy sẽ không hại chúng ta đâu. ''
Trán của Tứ hoàng tử dần dần trở nên hơi đen lại, giờ phút này, hắn ta thấy hơi nghi ngờ Tam ca của mình là một tên ngốc.
''Nhị đệ! Mau đi với ta!'' Chử Trần Âm la lên, câu này không chỉ la cho Phó Hưng Thành nghe, mà còn la cho Mục Chi Liễu nghe.
Lúc tới đây là hai người tới, lúc này rời đi cũng không biết người còn lại đang ở đâu.
Phó Hưng Thành với đầu óc mơ hồ leo lên ngựa theo Chử Trần Âm, cùng chạy ra bên ngoài nơi đóng quân.
Trên đường đi, Phó Hưng Thành hỏi chử Trần Âm với vẻ nghi hoặc: ''Tẩu tẩu, sao Tam hoàng tử đó lại gọi tẩu là mẫu hậu vậy?''
Không để Chử Trần Âm kịp trả lời, Tam hoàng tử tựa trên lưng ngựa đã cướp lời: ''Bà ấy là mẫu hậu của ta, tất nhiên ta gọi bà ấy là mẫu hậu, còn ngươi tại sao lại gọi bà ấy là tẩu tẩu?!''
Phó Hưng Thành cưỡi ngựa, giơ chân về phía ngựa của Chử Trần Âm, đạp vào mông của Tứ hoàng tử một phát: ''Tẩu ấy là tẩu tẩu của ta, đương nhiên ta gọi tẩu ấy là tẩu tẩu rồi, còn ngươi, tên cẩu Hoàng đế cha của ngươi lớn tuổi rồi, chẳng lẽ lại còn cưới một phi tử xinh đẹp như hoa vậy sao?!''
Tam hoàng tử bị đau nên giãy giụa mấy cái.
Phó Hưng Thành lại đạp thêm một phát nữa: ''Tam hoàng tử, trước kia ngươi cũng đâu có ngốc, sao mới qua có một trận thiên tai mà đầu óc ngươi đã đói tới mức ngu muội luôn rồi?''
Tam hoàng tử không hề quan tâm đến việc hắn ta sỉ nhục mình, hắn ta còn hung hãn hỏi: ''Đại ca ngươi là Phó Yến Đình à? Ý ngươi nói là mẫu hậu ta đã gả cho Phó Yến Đình?!''
Thoáng chốc Phó Hưng Thành cũng không muốn nói chuyện với tên ngốc.
Tam hoàng tử nhướng mày, tự nhủ: ''Phó Yến Đình cũng ghê gớm thật, dẫn cả nhà già trẻ lớn bé bỏ trốn bình yên vô sự, còn bắt cóc mẫu thân của ta nữa, ta cứ nói chứ sao người cha cẩu Hoàng đế kia của ta lại cứ đuổi theo Phó gia không chịu buông, hóa ra là vì còn có chuyện này!''
Chử Trần Âm nghe mà trên trán cũng nổi ba đường đen.
Sức tưởng tượng của Tam hoàng tử này đúng là phong phú.
Chử Trần Âm phất roi ngựa trong tay, tăng tốc độ của con ngựa, đợi tới lúc đã đi đến ngoài thành Tử An, nàng lập tức ném Tam hoàng tử xuống khỏi lưng ngựa, sau đó dẫn Phó Hưng Thành vọt thẳng vào thành.
Ở đầu bên kia, Phó Yến Đình còn chưa mang lương thực tới, đầu bên này Chử Trần Âm đã cứu người về rồi.
Sau khi Phó Yến Đình nhận được tin thì lập tức quay đầu, đem lương thực quay về trong thành.
Tứ hoàng tử dẫn theo cả đám ngựa chạy tới dưới thành Tử An, muốn đưa Tam ca của mình về.
Ai mà ngờ, Tam hoàng tử lại ngồi lì dưới đất không chịu đi: ''Không được, ta không về đâu, ta muốn đi tìm mẫu hậu, các ngươi thả ta ra, ta không về!''
Tứ hoàng tử cau mày, nhưng lại không nổi giận mà là trấn an hắn ta một cách vô cùng kiên nhẫn: ''Tam ca, đệ biết huynh nhớ mẫu hậu, nhưng người phụ nữ vừa rồi thật sự không phải là mẫu hậu đâu, nàng ta là thê tử của Phó Yến Đình, tên là Chử Trần Âm. ''