Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Vứt Bỏ Đại Ca Của Mình

. Chương 287: Vứt Bỏ Đại Ca Của Mình
Chương 287: Vứt Bỏ Đại Ca Của Mình

Tam hoàng tử bình tĩnh lắc đầu nói: ''Không phải đâu, không, Tứ đệ, bà ấy thật sự giống hệt mẫu hậu trong chân dung như đúc vậy. ''

Tứ hoàng tử đỡ hắn ta lên, thấy trên đùi hắn ta có vết thương, vội vàng xé vải áo của chính mình cột vết thương của hắn ta lại, sau đó cõng hắn ta lên lưng.

''Chẳng qua là mặt mũi gần giống nhau thôi. ''

Tam hoàng tử tựa lên vai hắn ta, mi tâm xoắn lại thành một cục: ''Mặt mũi giống thì đó cũng là mẫu hậu. ''

Cũng không phải là hắn ta đang nói những lời ngu ngốc, với hắn ta mà nói, có phải mẫu hậu hay không không quan trọng, mặt giống mẫu hậu thôi cũng được.

Tứ hoàng tử cõng hắn ta lên ngựa: ''Vừa rồi hai người kia làm huynh bị thương à?''

Tam hoàng tử nói với vẻ mặt nghiêm túc: ''Mẫu hậu thì không có làm ta bị thương, nhưng tên nhóc Phó Hưng Thành kia thì đạp ta hai cái. ''

Tứ hoàng tử kéo dây cương, nhìn về phía trước nói: ''Lần sau đệ đánh gãy chân hắn ta. ''

Tam hoàng tử gật đầu một cách vô cùng tán thành.

Sau khi hai người trở về, mặt ai nấy đều có vẻ sầu não.

Vốn định bắt cóc Phó Hưng Thành để đổi lấy chút lương thực, bây giờ trộm gà bất thành còn mất thêm nắm gạo, không chỉ không đòi được lương thực mà Tam hoàng tử còn bị thương nữa.

Tứ hoàng tử đưa Tam hoàng tử về phòng, sau đó phái người nấu chút cháo đem qua cho hắn ta.

Màn đêm dần buông xuống, dưới ánh đèn lờ mờ hắn ta vô cùng buồn phiền.

Cũng không bao lâu thì nghe được tiếng ca ca của mình ho khan.

Hắn ta vội vàng đứng bật dậy, kéo chăn trên người mình xuống đắp lên người ca ca, còn mình thì kéo kín quần áo ngồi ở bên cạnh suốt cả đêm.

Trong thành Tử An, sau khi Chử Trần Âm đưa Phó Hưng Thành về, nàng phát hiện là Mục Chi Liễu mãi vẫn chưa về.

Phó Giang Hoằng tới hỏi vài lần: ''Tẩu tẩu, Mục đại ca vẫn chưa về sao?''

Chử Trần Âm nhẹ gật đầu: ''Vẫn chưa về. ''

Vẻ mặt của Phó Giang Hoằng hơi lo lắng: ''Tẩu tẩu, lúc tẩu cứu Nhị ca đi, Mục đại ca đã ở đâu vậy?''

Chử Trần Âm nhớ lại một chút, nàng nói: ''Chúng ta chia binh thành hai đường, mạnh ai nấy đi tìm Nhị ca của muội, lúc ta bắt cóc Tam hoàng tử thì động tĩnh rất lớn, chắc hẳn là huynh ấy phải ở xung quanh đó mới phải. ''

Dựa vào bản lĩnh của Mục Chi Liễu, theo lý mà nói thì động tĩnh lớn như vậy không thể nào mà hắn ta không biết.

Chử Trần Âm dần dần ý thức được chỉ có một khả năng thôi, đó chính là hắn ta cố ý ở lại đó không về.

Phó Giang Hoằng thì càng nghĩ càng thấy sốt ruột: ''Không được, muội phải đi xem thử. ''

Chử Trần Âm kéo nàng ấy lại: ''Tam muội, muội đừng nóng vội, đợi vài ngày thử xem. ''

Phó Giang Hoằng cau mày lại: ''Tẩu tẩu, không cần đi thật sao?''

Chử Trần Âm nhìn dáng vẻ sốt ruột lo lắng của nàng ấy, nàng cười nói: ''Tam muội, sao đột nhiên muội lại quan tâm huynh trưởng ta quá vậy?''

Phó Giang Hoằng vỗ lên lồng ngực mình rồi nói: ''Mấy ngày qua Mục đại ca luôn xưng huynh gọi đệ với muội, huynh ấy không chỉ là Đại ca của tẩu tẩu, mà còn là Đại ca ruột của muội, tất nhiên là muội quan tâm huynh ấy rồi. ''

Lúc nàng ấy nói chuyện thì dáng vẻ hiên ngang, trong cặp mắt trong veo chứa đầy kiên định.

Chử Trần Âm thầm thở dài.

Đại ca của nàng theo đuổi vợ dài dài rồi.

''Tam muội, muội về nghỉ ngơi cho tốt trước đi, muội yên tâm, Đại ca ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. ''

Phó Giang Hoằng nhẹ gật đầu.

Hôm sau, trong nơi đóng quân của Tứ hoàng tử, Mục Chi Liễu trốn trong kho binh khí của bọn họ, xem xét ngắm nghía từng loại binh khí.

''Cái này không được. ''

''Cái này quá tệ. ''

''Cái này nhìn cũng được. '' Hắn ta cầm một thanh kiếm dài lên quơ tới quơ lui: ''Không được, vẫn chưa được, một đống sắt vụn. ''

Hắn ta ném thanh trường kiếm đi rồi lại cầm một thanh đại đao lên: ''Cái này vẫn khá thú vị. ''

Bình Luận (0)
Comment