Mặc dù nhiều lần Chử Trần Âm giải thích với Phó Giang Hoằng là Đại ca không sao đâu, nhưng Phó Giang Hoằng vẫn thấy không yên tâm, đến buổi tối nàng ấy lén lút chạy tới nơi đóng quân của đám người Tứ hoàng tử.
Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, giữa đêm tuyết rơi lớn.
Lúc này nếu trong phòng không có lửa than thì ắt hẳn sẽ khiến người ta chết cóng.
Số than củi dự trữ của Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử đã không còn nhiều, hai người ngồi vây xung quanh một chỗ, vừa lạnh vừa đói.
Tam hoàng tử rụt cổ lại, đờ đẫn nhìn ngọn lửa kia rồi nói: ''Tứ đệ, đệ nói xem có khi nào chúng ta sẽ chết ở đây không. ''
Tứ hoảng tử bỏ thêm chút củi vào trong đống lửa: ''Tam ca, huynh yên tâm, đệ sẽ không để huynh chết ở đây đâu. ''
Khóe môi Tam hoàng tử hơi cong lên thành một nụ cười: ''Không sao, cho dù có chết ở đây cũng chẳng sao, trước khi chết ta có thể nhìn thấy mẫu hậu cũng xem như là chết không hối tiếc rồi. ''
Tứ hoàng tử nhăn mày, trầm ngâm nói: ''Việc này muốn trách thì phải trách đều là tại phụ hoàng, nếu lúc trước không phải ông ấy cứ nhất quyết đuổi cùng giết tận Phó gia, thì chúng ta cần gì phải dùng những thủ đoạn này để lấy chút thức ăn. ''
Lúc bọn họ tới thì đã được nghe nói, chỉ cần là thôn dân ở xung quanh thành Tử An thì sẽ lại có người của Phó gia đem lửa than tới cho.
Nếu bọn họ không kết thù kết oán với Phó gia, nói không chừng họ cũng có thể lấy được một ít.
Tam hoàng tử an ủi hắn ta: ''Bắt cóc Phó Hưng Thành vốn đã là chúng ta sai, đương nhiên họ sẽ không cho chúng ta lương thực, không giết chúng ta đã xem như là tốt lắm rồi. ''
Tứ hoàng tử trầm tư nhìn ngọn lửa, một lát thật lâu sau hắn ta nói: ''Tam ca, ngày mai chúng ta lại đi thử thêm một lần nữa đi. ''
Tam hoàng tử lắc đầu nói: ''Thôi, đệ đừng có đi, ngày mai ta lại đến thôn gần đây tìm thử xem có lấy được lửa than hay không. ''
Tứ hoàng tử không trả lời, chỉ im lặng nhìn đống lửa.
Bên ngoài nơi đóng quân, Mục Chi Liễu lấy hai thanh binh khí tốt nhất rồi lén lút rời khỏi nơi này, thần không biết quỷ không hay.
Nhắc tới thì cũng khéo, hắn ta vừa mới cưỡi ngựa đi được nửa đường thì ở phía đối diện đã gặp được Phó Giang Hoằng cưỡi ngựa chạy tới.
Lỗ tai của Phó Giang Hoằng bị cóng đến đỏ bừng, ngay cả da mặt cũng đều nứt nẻ cả.
Tối hôm nay thật sự quá lạnh, nước mắt trên mi cũng có thể ngưng tụ lại thành sương.
Mục Chi Liễu ổn định lại ngựa, hỏi nàng ấy: ''Sao nàng lại tới đây?''
Phó Giang Hoằng rụt cổ, hắt xì một cái rồi nói: ''Tẩu tẩu nói huynh vẫn chưa về, cho nên ta định đến chỗ đóng quân của bọn họ tìm huynh!''
Mục Chi Liễu nhảy xuống ngựa, sãi bước đến trước mặt nàng ấy, đổi lại dáng vẻ chững chạc bình thường, cau mày nói với vẻ mặt nghiêm nghị: ''Tối nay lạnh như thế, nàng lại chạy đến đây, không muốn sống nữa rồi à!''
''Ta chỉ lo lắng cho huynh thôi. '' Phó Giang Hoằng hít mũi, tiếng của nàng pha chút giọng mũi, nhìn rất vô tội.
Tai của Mục Chi Liễu run lên, kiềm lại cơn giận vừa rồi, nghiêm mặt hỏi nàng: ''Nàng vừa mới nói gì?''
Phó Giang Hoằng rụt cổ, lại hít mũi một cái, từ từ nói: ''Ta nói ta lo cho huynh. ''
Đột nhiên khóe môi Mục Chi Liễu giương lên, cười ngây ngô.
Phó Giang Hoằng nói thật, nhưng nàng ấy chưa có nói hết, là sự quan tâm lo lắng bình thường dành cho ca ca thôi, nếu hôm nay là Phó Yến Đình và Phó Hưng Thành thì nàng ấy cũng sẽ tới.
Nhưng hình như Mục Chi Liễu hiểu lầm ý của nàng ấy rồi, hắn ta càng cười càng vui.
''Lo lắng cho ta- Hahaha-''
''Hahaha-''
''Haha-''
Hàng lông mày của Phó Giang Hoằng run lên, trên trán đầy dấu chấm hỏi, không biết là hắn đang cười cái gì nữa.
Mục Chi Liễu cười xong thì xoay người nhảy lên chiếm lấy ngựa của nàng ấy, ôm eo của nàng ấy, kéo dây cương trong tay nàng ấy rồi nói: ''Đi thôi, chúng ta về nhà!''