Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289: Hai Người Bị Lạc Đường

. Chương 289: Hai Người Bị Lạc Đường
Chương 289: Hai Người Bị Lạc Đường

Phó Giang Hoằng bị ôm vào lòng thấy vô cùng không thoải mái, nàng ấy dịch người về phía sau, sau đó tìm được một chỗ ngồi vô cùng thoải mái dễ chịu.

Nàng thì thoải mái dễ chịu, nhưng Mục Chi Liễu thì lại khó chịu.

Hai người kề rất sát vào nhau, quần áo cọ lấy quần áo, sau đó lại cọ lấy da thịt.

Toàn thân hắn ta nhanh chóng trở nên cứng đờ.

Phó Giang Hoằng thấy cấn vô cùng, cố gắng ngồi dịch về phía sau, vừa động đậy vừa không quên dặn dò hắn ta: ''Mục đại ca, huynh ăn nhiều hơn chút đi, huynh nhìn xem huynh gầy đến mức cả người toàn xương cứng ngắc đây này. ''

Hai tay của Mục Chi Liễu nổi gân xanh, đè nén sự khó chịu, hắn ta nói với giọng hơi khàn tắc: ''Không phải xương đâu. ''

Giọng rất nhỏ, cơ bản là Phó Giang Hoằng không nghe thấy.

Lúc này, con ngựa chạy nhanh.

Phó Giang Hoằng khẽ vấp nảy lên, khiến sau lưng của Mục Chi Liễu càng trở nên khó chịu.

Nhưng con ngựa này còn chưa chạy ra được mấy dặm đường thì đột nhiên đứng khựng lại, quỳ một chân xuống, làm hai người họ té xuống đất.

Mục Chi Liễu lập tức bảo vệ đầu của nàng ấy, hai người cùng nhau lăn vào trong đống tuyết.

Đợi lúc Phó Giang Hoằng thò đầu ra thì phát hiện ngựa của mình đã chạy mất, nàng ấy vội đẩy Mục Chi Liễu ra, nói với vẻ hoảng sợ: ''Ngựa! Ngựa của ta đâu!''

Mục Chi Liễu ngồi dậy ở sau lưng nàng, nói với vẻ lo lắng: ''Nhìn đi, chạy mất rồi. ''

Phó Giang Hoằng ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy con ngựa đó lắc mông vẫy đuôi chạy thật nhanh vào trong thành.

Vừa chạy vừa hí lên như thể đang trêu ngươi.

Phó Giang Hoằng nhìn mà ngây người: ''Sáng về phải đem nó đi thiến!''

Mục Chi Liễu nghe xong thì lập tức ngăn cản.

Phó Giang Hoằng quay đầu nhìn hắn ta: ''Ngựa mà huynh cưỡi tới lúc nãy đâu?''

Mục Chi Liễu chỉ ra sau lưng: ''Cũng chạy rồi. ''

Phó Giang Hoằng nhìn theo, chỉ thấy trong đêm đen u tối truyền đến tiếng của một con ngựa la hét.

Nàng ta ôm đầu, nói không nên lời: ''Mục đại ca, lúc nãy sao huynh không dắt ngựa của huynh?!''

Mục Chi Liễu nhún vai nói: ''Ta cũng đâu có biết ngựa lại chạy mất. ''

Phó Giang Hoằng đứng lên nhìn về hướng thành Tử An với vẻ bất lực rồi nói: ''Thôi, không có ngựa thì không có ngựa, chúng ta đi bộ về. ''

Vừa mới dứt câu, bỗng nhiên Mục Chi Liễu đứng dậy, chỉ vào mình rồi nói: ''Ta cõng nàng. ''

Phó Giang Hoằng nhướng mày, vô cùng chống đối: ''Ta cũng đâu phải nữ tử yếu đuối trong cửa khuê phòng gì đó đâu, cõng cái gì mà cõng! Đi!''

Nàng ta nói xong thì thẳng lưng đón gió tuyết đi về hướng thành Tử An.

''Giang Hoằng!'' Mục Chi Liễu bước nhanh đuổi theo nàng ấy.

Phó Giang Hoằng vừa đi vừa mắng con ngựa lúc nãy: ''Bình thường ta cho nó ăn ngon, cho nó chỗ ở tốt, thế mà nó lại quăng ta ở đây, đúng là một kẻ không có lương tâm. ''

Mục Chi Liễu khuyên nhủ: ''Có lẽ là con ngựa không cẩn thận dẫm phải cái gì đó nên nó bị hoảng sợ. ''

Phó Giang Hoằng hừ một cái rồi nói: ''Không đâu, nó sợ mệt đó thôi. ''

Mục Chi Liễu hơi sửng sốt.

Phó Giang Hoằng nói tiếp: ''Lần trước đi ngoại thành cũng vậy, bỏ rơi ta lại rồi chạy trước, lúc trước còn tưởng là nó bị thương chỗ nào, bây giờ xem ra là nó cố ý đấy, chê cõng hai người nên mệt. ''

Nói tới nói lui, vẫn là nói đến Mục Chi Liễu.

Mục Chi Liễu móc một thanh dao găm nhỏ trong ngực áo ra đưa cho nàng ấy: ''Cho nàng cái này nè. ''

Sau khi Phó giang Hoằng cầm lấy nhìn qua thì lập tức trở nên mừng rỡ: ''Huynh tìm được cái này ở đâu vậy?''

Mục Chi Liễu trả lời: ''Trong chỗ đóng quân của Tứ hoàng tử. ''

Phó Giang Hoằng cầm dao găm xem đi xem lại: ''Không ngờ là ở đó, dao găm này là con dao găm mà hồi nhỏ ta đã không cẩn thận làm mất. ''

Mục Chi Liễu nghe mà trong đầu cũng thấy rất vui, không ngờ một cây dao găm mà mình tiện tay lấy thế mà lại là vật mà nàng ấy đã đánh mất trong quá khứ.

Bình Luận (0)
Comment