Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290: Huynh Trưởng Lấy Được Lòng Người Đẹp

. Chương 290: Huynh Trưởng Lấy Được Lòng Người Đẹp
Chương 290: Huynh Trưởng Lấy Được Lòng Người Đẹp

Phó Giang Hoằng vô cùng biết ơn hắn ta, cười nói: ''Đợi khi vào trở lại trong thành, ta sẽ đến chỗ tẩu tẩu tìm hai bình rượu ngon đến cho huynh uống. ''

Mục Chi Liễu rất đắc ý: ''Được, ta chờ. ''

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng không biết là tại sao, dọc đường chẳng thấy được cửa thành nào.

Phó Giang Hoằng nhìn bốn phía xung quanh: ''Thế này là thế nào? Đây là đâu, chúng ta đã đi tới đâu vậy?''

Vẻ mặt của Mục Chi Liễu trở nên nặng nề, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: ''Xem ra, chúng ta lạc đường rồi. ''

Nghe thấy Mục Chi Liễu nói là đã lạc đường, Phó Giang Hoằng vô cùng bình tĩnh lấy la bàn ra.

Mục Chi Liễu sợ hết hồn: ''Sao trong tay muội lại có thứ này?''

Phó Giang Hoằng đi về phía trước vài bước, vừa xem la bàn vừa nói: ''Ta theo Đại ca hành quân đánh trận đã quen rồi, cho nên lúc nào cũng mang theo la bàn bên người hết. ''

Mục Chi Liễu gật đầu nhè nhẹ: ''Nàng với Phó Yến Đình làm việc lúc nào cũng cẩn thận. ''

Phó Giang Hoằng nhìn la bàn chỉ về hướng bên phải, nàng ấy nói: ''Mục đại ca, chúng ta đi hướng bên này. ''

Mục Chi Liễu vội vàng bước lên, bảo vệ Phó Giang Hoằng ở sau lưng.

Phó Giang Hoằng nhón chân lên vỗ vai hắn ta: ''Mục đại ca, huynh đang cản đường ta đấy. ''

Vóc người của Mục Chi Liễu hơi cao, che chắn Phó Giang Hoằng chực kỳ chặt chẽ.

Mục Chi Liễu vội vàng lùi lại đến bên cạnh nàng ấy.

Phó Giang Hoằng tiếp tục đi về phía trước.

Có sự trợ giúp của la bàn, họ nhanh chóng nhìn thấy được cửa thành phía trước.

Phó Giang Hoằng lập tức mừng rỡ, chỉ vào cửa thành nói: ''Mục đại ca, nhìn xem, chúng ta về tới rồi. ''

Mục Chi Liễu nghiêng đầu ngắm nhìn nụ cười của nàng ấy, cả khuôn mặt đều là nét cười dịu dàng.

Thật ra hắn ta vẫn thật sự thích bị lạc đường, như thế có thể ở bên cạnh nàng ấy một cách riêng tư.

Nhưng hắn ta lại không nỡ để nàng ấy chịu rét chịu lạnh.

Đúng lúc này, bầu trời lại nổi lên những bông tuyết như lông ngỗng trắng xóa.

Phó Giang Hoằng từ từ ngẩng đầu lên nhìn: ''Trước đây, ta và Đại ca Nhị ca đều vô cùng thích tuyết, nhưng trận tuyết này cứ rơi đứt quãng liên tục sắp mấy tháng rồi, dường như cũng chẳng thích đến vậy nữa. ''

Mục Chi Liễu bước đến sau lưng nàng ấy, che đi gió tuyết, hắn ta nói: ''Nếu đã vậy thì thích ta đi. ''

Phó Giang Hoằng ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười nói: ''Ta vẫn luôn rất thích Mục đại ca mà. ''

Mục Chi Liễu mừng rỡ.

Ai ngờ, Phó Giang Hoằng lại nói tiếp: ''Thích Mục đại ca giống như thích Đại ca vậy. ''

Mục Chi Liễu lập tức thấy mất mát.

Đột nhiên Phó Giang Hoằng nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên má hắn ta một cái.

Mục Chi Liễu sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, lên xuống chập trùng thế này khiến hắn ta hơi phản ứng không kịp.

Sau khi Phó Giang Hoằng hôn xong thì cũng chẳng ngượng nghịu gì, nàng ấy sãi bước đi về phía trước, vừa đi vừa vẫy tay với Mục Chi Liễu: ''Mục đại ca, chúng ta mau quay về thôi!''

Mục Chi Liễu nhìn theo bóng lưng của nàng ấy, lập tức hiểu ra, hóa ra trong lòng Phó Giang Hoằng cũng có hắn ta.

Hắn ta vội vàng đuổi theo.

Bông tuyết bay rợp trời, Mục Chi Liễu nắm lấy tay Phó Giang Hoằng.

Tay của Phó Giang Hoằng khẽ run lên, nàng ấy nhìn bông tuyết đang chầm chậm rơi xuống, trong đầu thấy ngập tràn vui vẻ.

Lúc ấy khi Chử Trần Âm hỏi nàng ấy, nàng ấy thật sự không rõ tâm ý của chính mình, trong mắt nàng ấy Mục đại ca cũng là Đại ca.

Nhưng đêm nay nàng ấy thấy Mục Chi Liễu vẫn chưa về, nàng ấy mãi cứ đứng ngồi không yên.

Nàng ấy thật sự thấy khó chịu nên chẳng quan tâm đến gió tuyết mà thúc ngựa đi tìm hắn ta, giây phút dưới bầu trời rợp tuyết trắng, nàng ấy nhìn thấy Mục Chi Liễu chạy về phía nàng ấy, đột nhiên nàng ấy hiểu ra.

Trong lòng nàng ấy cũng có hắn ta.

Mặc dù bình thường không nghĩ ngợi gì đến chuyện nam nữ, nhưng nàng ấy không phải kẻ ngốc.

Bình Luận (0)
Comment