Bắt đầu từ khi Mục Chi Liễu xuất hiện trước mặt nàng ấy, lòng của nàng ấy đã đập lên thình thịch từ lâu rồi.
Sáng sớm hôm sau, Chử Trần Âm dậy thật sớm, phát hiện ra huynh trưởng nhà mình đã về.
Không chỉ có vậy, nàng lại có thêm một vị tẩu tẩu.
Hôm qua nàng cố tình đến chỗ Phó Giang Hoằng thử nói mấy lời ẩn ý một chút, không ngờ lại có ích thật.
Phó Giang Hoằng thấy Chử Trần Âm tới, gương mặt của nàng ấy hơi phiếm hồng: ''Tẩu tẩu. ''
Chử Trần Âm hơi khựng lại, sau ngày hôm đó, rốt cuộc nàng gọi Phó Giang Hoằng là tẩu tẩu, hay Phó Giang Hoằng gọi nàng là tẩu tẩu đây?
Đang lúc nàng còn do dự, Phó phu nhân mỉm cười bước tới nói: ''Trần Âm à, chuyện vui lớn đây. ''
Chử Trần Âm nói: ''Mẹ, chuyện vui gì lớn vậy?''
Phó phu nhân cười đến mức không khép được miệng: ''Hưng Thành muốn cưới vợ. ''
Phó Giang Hoằng và Chử Trần Âm đều sững sờ.
Phó phu nhân mỉm cười rồi nói tiếp: ''Lần trước Hưng Thành và Tiền cô nương bị bắt cóc, không biết hai người làm sao mà ngầm nảy sinh tình cảm với nhau, tự nhiên hôm nay Hưng Thành đến xin ta đem sính lễ đến Tiền gia đưa cho Tiền cô nương. ''
Sau khi Phó Hưng Thành được cứu về, lập tức nói chuyện này với Phó phu nhân, hắn ta vốn tưởng mẹ mình sẽ chê bai xuất thân của Tiền cô nương, không ngờ bà ấy không chỉ không chê mà còn rất mừng nữa.
Chử Trần Âm hỏi Phó Giang Hoằng: ''Mẹ, chuyện cưới hỏi của Nhị đệ với Tiền cô nương định khi nào sẽ tiến hành?''
Phó phu nhân nói chầm chậm: ''Hiện tại trời đông giá rét, một mình Tiền cô nương ở bên ngoài ta thấy không yên tâm, vẫn nên làm nhanh nhanh mới được, bây giờ thiên tai giáng xuống mọi thứ hỗn loạn, có thể có được chuyện vui vào cửa thì cũng tốt. ''
Chử Trần Âm nghe xong thì gật nhẹ đầu.
Phó Giang Hoằng cũng ở bên cạnh thấy mừng thay cho Nhị ca mình từ tận đáy lòng.
Suốt con đường trốn chạy này của người Phó gia trải qua nhiều thứ như vậy, đây là lần đầu tiên có chuyện vui.
Phó phu nhân cố tình gọi tất cả mọi người trong nhà tập hợp lại, thảo luận chuyện cưới xin lần này nên làm như thế nào.
''Hiện tại tuyết đang rơi liên miên không ngớt, không thể trồng được lương thực, cho nên không thể phô trương lãng phí được. '' Phó hầu gia nói chầm chậm.
Phó phu nhân cười nói: ''Ta hiểu được những điều ấy. ''
Phó hầu gia nói tiếp: ''Nhưng lửa than gì đó thì phải chuẩn bị đầy đủ cho chúng, đừng để đêm tân hôn mà chúng bị rét cóng hết. ''
Phó phu nhân lại gật đầu.
Từ sau khi tầng thứ mười hai không gian được nâng cấp, Phó gia cũng không thiếu than đá.
Hiện tại cũng chẳng có đông bách tính ở trong và ngoài thành Tử An, ba huyện thì có khoảng hơn ba ngàn hộ dân.
Vì thời tiết nơi này rét lạnh cho nên cũng có một ít thôn dân lục tục ngo ngoe rời đi.
Tiếc là bọn họ không biết hiện tại cả đất nước Đại Thành đều như thế cả.
Chử Trần Âm có từng khuyên bọn họ, nhưng tiếc là khuyên không nổi.
Bọn họ liều mạng có chết cũng phải đi, nàng cũng không cản nữa.
Lần này Phó Hưng Thành sắp kết hôn, Chử Trần Âm lại lấy một số lượng than đá lớn từ không gian ra.
Dựa theo thời gian thiên tai, họ chỉ cần cố gắng chịu đựng qua ba năm này thì có thể từ từ khôi phục lại cuộc sống bình thường, cho nên nàng cũng chẳng keo kiệt mà lấy đồ trong không gian ra.
Ngoài than đá ra còn có áo mũ cưới mà cô dâu cần phải có, nàng lấy trong không gian ra ba bộ đẹp nhất, bảo Phó Giang Hoằng giúp đưa cho Tiền Uyển Nhi.
Tiền Uyển Nhi nhìn áo cưới lộng lẫy và mũ đội đầu quý giá, suýt chút còn tưởng là mình nằm mơ, không ngờ thế mà mình lại có cơ hội mặc được quần áo đẹp đến thế.
Nàng ta thích đến mức không nỡ buông ra, nhưng lại không dám chạm vào.
Phó Giang Hoằng cười nói: ''Nhị tẩu tẩu, tẩu cứ nhận đi, Đại tẩu tẩu đưa cho tẩu, sau này dĩ nhiên là đồ của tẩu rồi. ''
Tiền Uyển Nhi vô cùng biết ơn, hốc mắt hơi ửng đỏ.