Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 292: Chuẩn Bị Chuyện Cưới Xin (2)

. Chương 292: Chuẩn Bị Chuyện Cưới Xin (2)
Chương 292: Chuẩn Bị Chuyện Cưới Xin (2)

Phó Giang Hoằng cầm lấy mũ đội đầu nói: ''Nhị tẩu tẩu, tẩu mau tới xem thử đi. ''

Tiền Uyển Nhi đưa tay nhận lấy, cẩn thận từng li từng tí đội lên đầu.

Mặt của nàng ta có sự giúp đỡ của Chử Trần Âm lúc tước nên đã hồi phục lại như ban đầu từ lâu rồi, đội mũ lên khiến thần thái trở nên sáng láng hồng hào, mặt mày như thần tiên vậy.

Phó Giang Hoằng nhìn mà suýt chút ngây cả người ra.

Nàng ấy còn nhớ rất rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiền Uyển Nhi, ai cũng nói nàng ta là một cô nương xấu xí, không ngờ, nàng ta chẳng qua là một viên ngọc sáng bị dính bẩn mà thôi, sau khi lau sạch sẽ đi thì viên ngọc đó lại sáng chói lóa.

''Nhị tẩu tẩu, tẩu đẹp quá. '' Phó Giang Hoằng không kìm lòng được mà nói.

Tiền Uyển Nhi cúi đầu hơi xấu hổ.

Hai người các nàng ấy thử mũ đội đầu xong thì lại thử tới áo cưới, bận bịu đến tận khuya.

Phó Giang Hoằng ngủ lại nhà nàng ta luôn, không về nhà.

Trước ngày thành hôn của Phó Hưng Thành, có một vị khách không mời mà đến Phó gia.

Đó là Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử quỳ dưới đất với bờ môi trắng bệch, nói với Phó hầu gia: ''Phó hầu gia, ta biết là phụ hoàng của ta đối xử không tốt với Phó gia của các ông, nhưng Tam ca của ta không làm gì sai, huynh ấy luôn có tấm lòng trong sạch nhân hậu, chưa từng nghĩ tới chuyện hãm hại Phó gia các ông, xin các ông suy xét đến điều này mà cho chúng ta một ít lửa than và lương thực. ''

Số lương thực và lửa than bọn họ dự trữ đã không còn đủ để gắng gượng đầy ba ngày nữa.

Sau ba ngày, bọn họ có thể sẽ chết đói, hoặc là chết cóng.

Phó hầu gia cau mày không nói năng gì.

Lúc này, Tứ hoàng tử móc dao găm ra kề lên cổ họng nói: ''Ta biết ông hận chúng ta, cho nên trước khi đến đây ta đã suy nghĩ rồi, dùng mạng của ta để cứu Tam ca của ta. ''

''Các người muốn ta chết như thế nào thì ta sẽ chết như thế, nhưng xin các người cho Tam ca của ta một ít lương thực và lửa than. ''

''Không cần phải chết đâu. ''

Phó Yến Đình từ trong nhà bước ra, vẻ mặt của hắn nghiêm nghị, trong lời nói chứa đựng sự uy nghiêm.

Bàn tay cầm dao găm của Tứ hoàng tử run lên, bất giác trên trán hắn ta ứa ra mồ hôi lạnh.

Phó Yến Đình chầm chậm bước tới, trong giọng nói oai phong nghiêm khắc có chứa đựng một chút sự trào phúng mỉa mai: ''Tứ điện hạ, ngươi có thể sống sót một mạch đến tận bây giờ từ thiên tai thì xem như đã là một anh hùng rồi, bây giờ lại chỉ vì năm đấu gạo mà liều mạng, có đáng không?''

Tứ hoàng tử rướn cổ mình lên, từ lâu hắn ta đã xem cái chết nhẹ như không rồi: ''Có gì mà đáng giá hay không, có thể dùng cái mạng này của ta để đổi lấy mạng của Tam ca, thế cũng đã là rất may mắn. ''

Phó Yến Đình nói tiếp: ''Nếu ta nói, ta không muốn cái mạng này của ngươi thì sao?''

Hai bàn tay của Tứ hoàng tử run lên bần bật, trong ánh mắt của hắn ta dâng lên sự khủng hoảng, hắn ta không sợ chết, chỉ sợ chết cũng không thể đổi được lương thực và lửa than cho Tam ca của mình.

Phó Yến Đình từ từ bước đến trước mặt hắn ta: ''Ngươi có còn nhớ vì sao mà cả nhà bọn ta phải chạy trốn khỏi đô thành không?''

Tứ hoàng tử hơi do dự rồi trả lời: ''Vì phụ hoàng của ta và Vạn thừa tướng nói xấu các ngươi, nói các ngươi thông đồng với địch phản quốc. ''

Phó Yến Đình khẽ giương mắt lên: ''Đúng vậy, thế ngươi có biết cái danh thông đồng với địch phản quốc, đối với cả nhà già trẻ lớn bé cả đời liều mình bảo vệ quốc gia, phòng thủ biên cương như chúng ta nhục nhã ra sao không?''

Tứ hoàng tử cúi đầu xuống, nghiến răng nói: ''Là phụ hoàng của ta có lỗi với các ngươi!''

Phó Yến Đình cất cao giọng nói: ''Đúng là tên Hoàng đế chó chết đó có lỗi với bọn ta, bây giờ ông ta đang đi theo một đám nô lệ ở trong thành chúng ta xây sửa tường thành đấy!''

Bình Luận (0)
Comment