Là tự nàng ta nói không gả chồng, là tự nàng ta nói không thích Lư tiên sinh.
Muốn trách thì tự trách bản thân đi.
Phó phu nhân nhanh chóng ra ngoài, để một mình nàng ta ở lại đây.
Cố Dung hơi ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng Phó phu nhân, trong mắt tràn đầy âm ngoan, nàng ta không ngừng nhéo chặt khăn tay trong tay.
Sau khi Phó phu nhân rời đi, đi vào trong viện của Chử Trần Âm, đem chuyện vừa rồi nói cho nàng.
Trong mắt Chử Trần Âm mang ý cười: "Xem ra hiện tại nàng ta hẳn là hối hận không thôi."
Phó phu nhân cũng cười: "Cái tiểu cô nương này quả nhiên không đơn giản, nàng ta ngoan độc như vậy, mẫu thân nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Chử Trần Âm dặn dò bà ấy nói: "Mẫu thân, thời gian sau này người phải chú ý đến thức ăn, còn có hương liệu sử dụng hằng ngày."
Phó phu nhân gật đầu: "Yên tâm, mẫu thân đã sớm phái người nhìn chằm chằm."
Chử Trần Âm thấy Phó phu nhân nói vậy, cảm thấy vui mừng.
Sau khi bị hai người bọn họ nhắc nhở, Cố Dung dần dần trở nên khác thường.
Trước kia nàng ta thường xuyên trang điểm hoa hòe lộng lẫy vào lúc Phó hầu gia tới viện của Phó phu nhân.
Hiện tại, mỗi ngày nàng ta ăn mặc y phục mới đi xung quanh chỗ của Vân Châu.
Lư tiên sinh dựa theo lời dặn của Chử Trần Âm, lạt mềm buộc chặt với nàng ta.
Cố Dung càng thêm quan tâm Lư tiên sinh, mỗi ngày còn hầm canh bổ dưỡng đưa tới cho Lư tiên sinh.
Lư tiên sinh giả vờ uống mấy ngụm trước mặt nàng ta, chờ nàng ta vừa đi, liền nhổ toàn bộ canh ra.
Tiểu Vân Châu cảm thấy tò mò, hỏi Lư tiên sinh: "Tiên sinh, canh của Dung cô cô đưa sao người lại nhổ hết vậy?"
Lư tiên sinh vuốt đầu của cậu bé, chậm rãi nói: "Canh của người tâm địa rắn rết đưa đến đều là nọc độc, tự nhiên không uống được."
Tiểu Vân Châu cái hiểu cái không mà gật đầu.
Cậu bé thông minh hơn so đứa trẻ bình thường, ở trong đầu đảo qua một vòng, có lẽ hắn đã hiểu ra mọi việc.
Lư tiên sinh đứng dậy, cầm lấy sách, tiếp tục nói: "Vân Châu, ngươi còn có chỗ nào cần ta dạy cho không?"
Tiểu Vân Châu đem một chồng sách đặt lên bàn: "Tiên sinh, ngươi có thể dạy ta những thứ này."
Lư tiên sinh nhìn những quyển sách vốn nên để đứa trẻ mười mấy tuổi đọc, cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là mấy giây, hắn vô cùng sủng ái mà sờ đầu Tiểu Vân Châu: "Vậy được, ta dạy con từng quyển từng quyển."
"Vâng, tiên sinh." Tiểu Vân Châu vui mừng đáp.
Chử Trần Âm mời Lư tiên sinh tới tuy rằng là để đối phó Cố Dung, nhưng tài hoa của hắn ta thật đúng là xuất chúng.
Mời hắn ta đến dạy Vân Châu không gì tốt hơn.
Cố Dung đưa canh xong, đợi đến chạng vạng lại đi vào phòng Vân Châu, nói là mang điểm tâm nàng ta mới làm cho Vân Châu.
Lúc nàng ta đặt điểm tâm lên bàn, cố ý lộ ra vết thương trên mu bàn tay.
Lư tiên sinh vừa vặn nhìn thấy, giả vờ quan tâm nói: "Cố cô nương, tay ngươi làm sao vậy?"
Cố Dung vội vàng giấu bàn tay bị thương đi: "Không... Không có việc gì, hôm nay khi ta làm điểm tâm không cẩn thận bị phỏng."
Lư tiên sinh vội vàng nắm lấy tay nàng ta: "Đều phỏng thành như vậy, sao có thể không có việc gì, đi, ta mang ngươi đi tìm thái y."
Hắn ta nói xong, một tay đem Cố Dung túm lên.
Hai người đi vào trong viện.
Lúc này trong viện chỉ có hai cung nữ.
Lư tiên sinh ra lệnh làm cho bọn họ đều lui ra ngoài.
Cố Dung ấp úng không chịu đi xem thái y: "Lư tiên sinh, thật sự không cần xem thái y, tay của ta không có việc gì, nếu để nương nương biết thì không tốt."
Lư tiên sinh nghiêm mặt nói: "Tay ngươi bị thương nên tìm thái y tới xem, có quan hệ gì với nương nương."
Cố Dung nghiêng mình, tránh ánh mắt của hắn ta, muốn nói lại thôi: "Nương nương đã nói qua, sau khi về ta thoa chút thuốc bôi là được."