Lư tiên sinh phát hiện ý tứ trong câu nói của nàng ta, kéo nàng ta đến trước mặt, hỏi: "Vết thương của ngươi có phải có liên quan đến nương nương hay không?"
Cố Dung cúi đầu, lộ ra bộ dạng yếu đuối uất ức bộ dáng: "Tiên sinh, đừng nói nữa, ta thật sự không có chuyện gì."
Lư tiên sinh nhìn dáng vẻ kệch cỡm của nàng ta, trong lòng âm thầm cười, cố ý nói: "Cố cô nương, hiện tại nơi này không có ai, có việc gì cứ việc nói với ta, ta làm chủ cho ngươi."
Cố Dung ngượng ngùng một lát, hồng hốc mắt khóc lóc kể lể nói: "Vết thương trên tay ta là do nương nương làm phỏng, hôm nay ta nói với bà ấy muốn muốn xuất cung, bà ấy không muốn thả ta đi ra ngoài, bà ấy nói, cả đời này của ta phải ở bên cạnh hầu hạ bà ấy, còn hất canh nóng lên tay ta."
Lư tiên sinh nghe được Cố Dung bôi nhọ Phó phu nhân như vậy trong lòng rất là tức giận, hắn ta dựa vào sự tức giận này, tàn khốc nói: "Thật là không ra gì!"
Cố Dung bị thanh âm của hắn ta dọa cho hoảng sợ, nhưng nàng ta cho rằng người Lư tiên sinh mắng là Phó phu nhân, lại khóc dữ dội hơn: "Ta vẫn luôn cảm kích nương nương cứu ta một mạng, ta cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hầu hạ bà ấy, nhưng hiện tại tuổi tác ta ngày càng lớn, nếu còn không ra cung, vậy cả đời phải ở trong cung làm lão bà bà."
Nàng ta khóc lóc, nắm lấy tay Lư tiên sinh, vô cùng đáng thương: "Lư tiên sinh, ngài dẫn ta đi được không, ta thật sự không muốn ở chỗ này, hôm nay nương nương có thể làm tay của ta bị phỏng, ngày mai nương nương cũng có thể hủy đi gương mặt ta."
Sắc mặt Lư tiên sinh càng ngày càng đen, cặp mắt nhìn về phía Cố Dung lạnh như băng sương.
Hắn ta giả vờ trấn an nàng ta nói: "Trước tiên ngươi dưỡng thương cho tốt, qua mấy ngày nữa ta sẽ nói với mẫu thân, đến lúc đó mang ngươi đi Khương quốc."
Cố Dung vừa nghe thấy có thể đi Khương quốc, trong lòng vui sướng không thôi.
Nàng ta cố nén vui mừng, lấy khăn xoa xoa nước mắt, giọng nói mang theo khóc nức nở nói: "Cảm tạ Lư tiên sinh..."
Lư tiên sinh dắt tay nàng ta, lấy thuốc mỡ, kiên nhẫn thoa thuốc cho nàng ta.
Cố Dung thường trộm xem hắn ta.
Một người có thân phận hiển hách, anh tuấn phi phàm, lại ôn nhu tri kỷ, ai có thể không động lòng đây?
Gương mặt nàng ta mặt đỏ lên, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống sau này của mình.
Sau khi Lư tiên sinh tiễn nàng ta đi, lập tức đem việc này lại nói cho Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm ngước mắt, cười nói: "Xem đi, cá cắn câu."
Lư tiên sinh hỏi: "Trần Âm, tiếp theo ta phải làm như thế nào?"
Chử Trần Âm chậm rãi trả lời: "Liền làm giống như lời lúc trước ta đã nói."
Lư tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Lư tiên sinh đi rồi, Phó Yến Đình ôm một cái rương đồ vật lớn đi vào.
"Lư tiên sinh đã tới sao?"
Phó Yến Đình hỏi.
Chử Trần Âm đứng dậy, nhìn xem cái rương trong tay hắn: "Làm sao vậy, chàng lại ghen tị?"
Phó Yến Đình cười: "Dù ta có ăn dấm của ai cũng sẽ không ăn dấm của Lư tiên sinh."
Chử Trần Âm hỏi: "Vì sao?"
Phó Yến Đình đem trong rương máy bay không người lái lấy ra tới: "Lư tiên sinh là tiên sinh của Vân Châu, làm người chính trực, ta sao có thể ăn dấm với hắn ta."
Chử Trần Âm nhìn máy bay không người lái trong tay hắn, không nói về chuyện của Lư tiên sinh nữa, lập tức hỏi: "Chàng lấy thứ này ra làm gì?"
Phó Yến Đình tiếp tục nói: "Mấy ngày trước không phải nàng nhắc về tên phó quan họ Lục kia với ta sao?"
"Ta lén phái người đi theo hắn ta, thì hắn đã sớm cấu kết với nước Long Nguyên từ lâu."
"Nước Long Nguyên?" Chử Trần Âm nghi hoặc hỏi, nàng nhớ rõ khi nàng tìm đọc tư liệu vẫn chưa nhìn thấy quốc gia này.
Phó Yến Đình giải thích: "Sau khi chúng ta đi, con trai Vạn thừa tướng dẫn theo một ít trưởng thôn từ phương nam đến Từ Châu tự xưng làm vương, lập lên nước Long Nguyên."