Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365: Bạch Liên(*) Bị Lừa.

. Chương 365: Bạch Liên(*) Bị Lừa.
Chương 365: Bạch Liên(*) Bị Lừa.

(*) Bạch liên – hoa sen trắng: chỉ những người phụ nữ giả tạo, thảo mai.

"Con trai Vạn thừa tướng?" Chử Trần Âm nghĩ kỹ trong đầu: "Ta nhớ con trai Vạn thừa tướng chết rồi mà?"

Lúc trước, tỷ tỷ nguyên thân suýt nữa đã gả cho hắn ta.

Phó Yến Đình đáp: "Tiểu tử đó mạng lớn, thiên tai năm đó cực kỳ khủng khiếp, nhưng hắn ta vẫn sống đến giờ, từ khi hắn biết được Vạn thừa tướng chết trong tay chúng ta thì một lòng muốn báo thù."

Chử Trần Âm hiểu ra, không thể ngờ lại lưu lại tai họa như vậy.

Khó trách nhà họ Phó chỉ mấy năm ngắn ngủi đã bị người xấu hãm hại cửa nát nhà tan.

Xem ra trong đó có sự điều khiến của hắn ta.

Chỉ sợ họ đang cố tình kiếm Cố Dung.

Phó Yến Đình nhặt máy bay không người lái lên, nói: "Nước Long Nguyên không qua lại với chúng ta, họ rất cảnh giác với người mình, nghe cha ta bảo, đến giờ trinh sát vẫn chưa vào được thành, ta muốn lấy vật này xem tình huống trong thành."

Chử Trần Âm khẽ gật đầu: "Cũng ổn, nhưng mà chàng chọn cái này có hơi lớn?"

"Nếu bị họ nhận ra, lấy đồ đập xuống, chả phải uống phí sao?" Phó Yến Đình nhìn máy bay không người lái rộng một mét bên cạnh, phát hiện có hơi lớn thật.

Hắn dừng việc đang làm: "Vậy ta lấy một cái nhỏ hơn."

Chử Trần Ầm nhận thấy không đúng: "Chàng mua bao nhiêu máy bay không người lái vậy?"

Trong đầu Phó Yến Đình tính toán: "Khoảng ba trăm cái nhỏ với năm mươi cái lớn như này, còn..."

Chu Trần Âm hỏi: "Còn cái gì?"

Phó Yến Đình đáp: "Còn nhiều hơn thế..."

Chử Trần Âm không biết mình nên khen hắn một câu không. Nàng cười, dẫn hắn vào không gian, lấy ra một máy bay không người máy nhỏ.

Đến đêm.

Đợi tất cả mọi người đã ngủ, Cố Dung và Lư tiên sinh định bỏ trốn. Cố Dung lấy hết tiền của mình, lén chạy ra khỏi cung, đi tới cửa cung.

Lư tiên sinh ở cửa cung đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Cố Dung nhanh chóng ngồi lên xe ngựa, lo lắng căng thẳng, nắm chặt bọc quần áo trong tay: "Lư tiên sinh, ngươi cứ đi như vậy, đám người Đại hoàng tử sẽ không trách tội ngươi sao?"

Lư tiên sinh kéo dây cương xe ngựa bảo: "Trách tội thì sao, chỉ cần có thể dẫn ngươi rời khỏi hố lửa này, dù bảo ta làm gì ta đếm nguyện ý."

Cố Dung nghe thấy thì trong lòng tràn đầy vui mừng.

Khi xe ngựa dần đi về phía trước, nàng ta hỏi Lư tiên sinh: "Chúng ta sẽ đến Khương quốc?"

Lư tiên sinh trả lời: "Ta dẫn ngươi đi gặp mẫu thân ta."

Cố Dung vui mừng khôn xiết, trong lòng nghĩ, cuối cùng mình đã thành công. Lư tiên sinh tiếp tục lái xe ngựa.

Khi trời dần sáng, họ đi tới bên ngoài thành Lâm An.

Lư Tiên sinh điều khiển xe ngựa đi về một đường núi. Xe ngựa bắt đầu chao đảo.

Cố Dung đỡ xe ngựa hỏi: "Lư tiên sinh, đây là đường đến Khương quốc của chúng ta sao?"

Lư tiên sinh đáp: "Đây là đường đến nhà họ Ngô." Cố Dung không thắc mắc nữa, trên mặt vẫn là ý cười.

Xe ngựa lảo đảo lắc lư một đường, sau một ngày thì dừng lại ở một nơi bằng phẳng.

Cố Dung hỏi: "Lư tiên sinh, sao xe ngựa lại dừng?"

Lư tiên sinh nhảy xuống khỏi xe: "Đến rồi." Cố Dung cực kỳ ngạc nhiên: "Nhanh thế đã đến?"

Lư tiên sinh gật đầu.

Cố Dung lập tức vén màn xe ngựa lên, một ngôi nhà tranh đạp vào mắt. Nàng ta kinh hãi: "Nơi đây là đâu?"

Lư tiên sinh nhướng máy, trả lời: "Nhà ta."

Cơ thể Cố Dung khẽ run, cô vội vàng hỏi Lư tiên sinh: "Không phải ngươi là người Khương quốc hả?"

Lư tiên sinh cười: "Ta sống ở đây từ nhỏ, sao là người Khương quốc được."

Cố Dung trợn mắt há mồm, trong phút chốc không nghĩ rõ chuyện gì đang xảy ra: "Ngươi không phải con quận vương Khương quốc?"

Lư tiên sinh cười: "Ba đời nhà ta đều là nông dân, không phải con quận vương gì đó."

"Ngươi nói gì?" Cố Dung khó tin nhìn Lư tiên sinh: "Ngươi không phải con quận vương?"

Bình Luận (0)
Comment