"Đúng." Lư tiên sinh kéo nàng ta vào nhà tranh, chỉ tay vào cái bàn và giường cũ kỹ bên trong: "Đây mới là nhà ta, Cố cô nương, không phải ngươi muốn ta dẫn ngươi đi à? Thế ngươi muốn theo ta sống ở đây không, dù cuộc sống nơi đây kém hơn ngươi ở bên người nhà họ Phó, nhưng ngươi chỉ cần theo ta, mỗi ngày ta lên núi săn thú, sẽ không để ngươi đói bụng."
Cố Dung che ngực lui về sau hai bước, nàng ta hoảng hốt nói: "Không, không, ta không muốn ở đây."
Mấy năm trước chịu không ít khổ, nàng ta sợ nghèo, cũng sợ đói.
Nàng ta nói xong, xoay người muốn rời đi.
Lư tiên sinh ngăn nàng ta lại: "Cố cô nương, thế ngươi muốn đi đâu?"
Cố Dung bỗng thay đổi dáng vẻ dịu dàng ngoài lúc trước, hung dữ trừng hắn ta: "Ta muốn đi về."
Nàng ta phải về trước khi Phó phu nhân chưa phát hiện nàng ta bỏ trốn, nếu không nàng ta sẽ không về được nữa.
Lư tiên sinh nhìn ánh mắt nàng ta, trong lòng ngẩn ra, xem ra nàng ta sắp lộ nguyên hình: "Cố cô nương, là ngươi xin ta, bảo ta dẫn ngươi ra khỏi cung, sao lúc này lại đòi về, ngươi có biết, ta mạo hiểm tính mạng dẫn ngươi ra ngoài không."
Cố Dung dùng sức hất tay hắn ta ra, lạnh giọng giễu cợt nói: "Lư tiên sinh, ngươi không soi gương xem, nhìn thử thân phận ngươi là gì, dựa vào đâu ngươi cho là ta sẽ đợi ở đây sống khổ cùng ngươi."
Nàng ta nhìn xung quanh, lạnh giọng cười một tiếng: "Nếu không phải ta nghe nói ngươi là con quận vương Khương quốc, ta sẽ không nhìn ngươi thêm lần nào nữa, không ngờ ngươi là một tên lừa đảo."
"Người nghèo kiết xác như ngươi, dù lau giày cho ta cũng không xứng." Vốn trong lòng Cố Dung đã tức giận, chút hết oán giận lên người Lư tư sinh.
Lư tư sinh giả vờ mất mát: "Vậy nên, vì ngươi thấy ta không quyền không thế, nên mới muốn rời khỏi?"
Cố Dung nói: "Không sai, nếu không phải ta thấy hoàn cảnh nhà ngươi tốt, ta sẽ không rời đi cùng người, chẳng qua không ngờ rằng đều là giả, sớm biết vậy còn không bằng ta đợi bên cạnh nương nương, chờ sau khi nương nương qua đời, ta có thể thay bà ấy ngồi lên vị trí hoàng hậu, tận hưởng vô số vinh hoa phú quý."
Lư tiên sinh thấy nàng ta nói vậy thì không già vờ nữa, trong mắt hiện lên ý cười: "Hóa ra ngươi vẫn luôn chờ bên ngoài nương nương là có chủ ý như vậy."
Cố Dung không cảm thấy xấu hổ: "Thì làm sao? Nương nương già rồi, đợi mấy năm sau nhan sắc tàn phai, hoàng thượng tự nhiên sẽ thích ta."
"Tất cả đều do ngươi, nếu không phải ngươi xuất hiện, ta sẽ không rời khỏi cung."
Nàng ta vừa dứt lời, xoay người tiếp tục muốn rời khỏi đây.
Có điều, vừa mới bước hai bước đã bị thị vệ cản lại.
Cố Dung hoảng sợ nhìn thị vệ cạnh đó: "Các người là ai? Muốn làm gì?"
Lư tiên sinh chậm rãi nói sau lưng nàng ta: "Cố cô nương, sợ là hôm nay cô không rời đi dễ dàng đâu."
Cố Dung quay đầu nhìn hắn ta, mắng: "Ngươi dám trói ta, ngươi đúng là to gan!"
"Đương nhiên hắn không có lá gan lớn như vậy, ngươi muốn trói ngươi là ta." Phó phu nhân chậm rãi từ sau nhà tranh đi tới. Đi cùng bà ấy là Chử Trần Âm.
Hôm nay lúc Lư tiên sinh đến cửa cung đón Cố Dung đã gửi tin cho Chử Trần Âm.
Chử Trầm Ân dẫn Phó phu nhân và Phó Giang Hoằng đến chỗ này trước.
Phó Giang Hoằng đỡ Phó phu nhân, mặt đầy giận dữ: "Ngươi được lắm Cố Dung, mẫu thân ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại muốn mưu hại mẫu thân ta."
Cố Dung thấy mấy người đột nhiên xông vào thì hoảng hốt: "Ngươi... Các người?"
Phó phu nhân lạnh lùng nói: "Chúng ta ở chỗ này trước khi ngươi đi đến, lời ngươi vừa nói, chúng ta đều nghe rất rõ ràng."
Cố Dung bối rối, quỳ xuống với Phó phu nhân: "Phu nhân, lời ta nói vừa nãy đều là giả, chỉ vì để Lư tiên sinh biết khó mà lui."
Lư tiên sinh đi tới bên cạnh Chử Trần Âm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Để ta biết khó mà lui? Ta thấy người nhìn hoàn cảnh nhà ta không tốt, lòng quýnh lên, lập tức xé rách mặt với ta, nói ra tất cả."