Cố Dung khóc lớn: "Phu nhân, là hắn ta, hắn ta cố ý hãm hại ta, ta chưa bao giờ nghĩ đến cậy quyền cậy quý, là hắn ta lừa ta, dẫn ta ra khỏi cung, sau khi ta ra khỏi cung mới phát hiện mưu kế của hắn ta, không biết làm sao mới bị buộc nói ra lời vừa nãy."
Chử Trần Âm tàn nhẫn cắt đứt lời nàng ta: "Cố Dung, ngươi đừng cãi chày cãi cối nữa, Lư tiên sinh là người của ta, mấy người nói gì làm gì, hắn đã sớm nói đầu đuôi cho ta biết."
Sau khi Cố Dung nghe xong, người cứng đờ, chợt to hai mắt nhìn Chử Trần Âm: "Ngươi nói gì?"
Chử Trần Âm cười khẩy: "Lư tiên sinh là ta sắp xếp, chính vì cố ý tiếp cận ngươi, để ngươi để lộ dấu vết."
Ánh mắt Cố Dung nhìn Chử Trần Âm từ khiếp sợ chuyển sang hung ác: "Chử Trần Âm! Đều là ngươi, là ngươi hại ta!"
Nàng ta đứng lên, chỉ về phía nàng giận dữ hét.
Nàng ta vừa dứt lời, trong rừng truyền tới tiếng vang thật lớn.
Phó phu nhân tiến lên trước, cho Cố Dung một cái bạt tai: "Ngươi im miệng cho ta, ngươi có thể mắng Trần Âm sao!"
Cố Dung che đi gương mặt đỏ bừng của mình, vẫn tiếp tục giả vờ đáng thương: "Nương nương, tiểu nữ thật tình muốn báo ân, thời gian tiểu nữ chăm sóc người, người cũng đã thấy mà, sao có thể vì Chử Trần Âm với Lư tiên sinh diễn trò như vậy mà tin họ được chứ."
Thật ra trước kia Phó phu nhân cũng thấy Cố Dung không tồi, dù bây giờ bà ấy thấy khá tiếc nhưng nàng ta quá độc ác nên bà ấy không thể nương tay.
"Chăm sóc ta? Ngươi chăm sóc ta như nào? Mỗi ngày đầu độc ta sao?"
Phó phu nhân tàn nhẫn nói.
Trong chớp mắt, mặt mày Cố Dung trắng bệch: "Nương nương, người nói gì vậy?"
Phó phu nhân nghiêm mặt nói: "Ta phát hiện ra trong mỗi chén thuốc ngươi mang cho ta trong khoảng thời gian này đều có thuốc độc, hôm nay còn tìm được cả phương thuốc trong phòng ngươi, ngươi còn gì để nói không?"
Bà ấy vừa nói vừa lấy ra phương thuốc đã tìm được từ trong phòng của Cố Dung.
Hôm nay Cố Dung chỉ chăm chăm muốn bỏ trốn với Lư tiên sinh, không ngờ là nhất thời bất cẩn liền để phương thuốc thường dùng ở trong phòng.
Nàng ta cắn môi dưới, cơ thể hơi run lên, trong chốc lát, nàng ta không nghĩ ra cách bao biện.
Chử Trần Âm liền nói ngay: "Người đâu, bắt nàng ta lại rồi giải đến để Hoàng thượng xử lý."
"Rõ!" Bọn thị vệ nhanh chóng tiến lên bắt Cố Dung.
Cố Dung vừa giãy giụa vừa khóc lớn nói: "Nương nương, oan uổng quá, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ hại người, người tha cho ta đi mà!"
Chử Trần Âm nhặt một mảnh vải trên đất rồi nhét vào miệng nàng ta.
Có lẽ người này không chỉ là trẻ mồ côi muốn trèo cao mà còn có thể là gian tế của nước Long Nguyên.
Nếu chỉ là chuyện trong hậu trạch thì nàng và Phó phu nhân có thể tự giải quyết, nhưng chuyện liên quan đến nước Long Nguyên thì vẫn nên dẫn nàng ta đến để Phó hầu gia và Phó Yến Đình thẩm tra xử lý mới được.
Phó phu nhân sai người trói chặt Cố Dung, chính bà ấy cũng chăm chú nhìn nàng ta vì sợ nàng ta cắn lưỡi tự sát.
Sau khi người bị dẫn đi thì Chử Trần Âm chắp tay hành lễ với Lư tiên sinh: "Mấy ngày qua đã làm phiền tiên sinh rồi."
Lư tiên sinh cười: "Phu nhân đừng khách khí, dù sao cũng là người với Tướng quân đã cứu mạng năm người nhà chúng ta, đây là việc tay nên làm."
Phó phu nhân tiếp lời: "Cảm tạ là điều tất yếu, không biết Lư tiên sinh đã có người trong lòng hay chưa?"
Lư tiên sinh vội vàng lắc đầu: "Gia cảnh nhà ta bần hàn, sợ là không có cô nương nào nguyện ý gả cho ta."
Phó phu nhân vội nói: "Hiện giờ ngài chính là tiên sinh của Vân Châu nhà chúng ta, qua vài hôm nữa ta sẽ xin Hoàng thượng phong cho ngài chức quan, lại ban thưởng thêm một tòa nhà."
Lư tiên sinh vẫn từ chối: "Đa tạ nương nương, ta đã quen ở một mình, bây giờ được làm tiên sinh dạy học trong cung đã quá tốt rồi, tạm thời ta không suy xét đến hôn nhân đại sự."