Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369: Mở Tiệm Bán Gạo Trước Cửa Nhà Gian Thương

. Chương 369: Mở Tiệm Bán Gạo Trước Cửa Nhà Gian Thương
Chương 369: Mở Tiệm Bán Gạo Trước Cửa Nhà Gian Thương

Từ nhỏ sức khỏe của Chử Trần Âm rất tốt, năng lượng của nàng dùng cả ngày không hết, đây là lần đầu có người lo lắng nàng có mệt hay không.

Nàng chậm rãi nói: "Chỉ là mở tiệm thôi mà, giống siêu thị trong không gian ấy, không mệt đâu."

Phó Yến Đình ôm chặt nàng: "Vậy được, chúng ta thử xem sao."

Hai người ăn nhịp với nhau nên sau khi đến Lộ Châu thì họ đã dùng máy bay không người lái để xem xét tình hình.

Dù nước Long Nguyên cũng đã được sửa lại sau thiên tai nhưng họ không giàu như Phó gia, đường xá của họ rất bình thường, kể cả hoàng cung cũng là một gian nhà thấp bé.

Người dân nơi đây chỉ dựa vào ít ruộng đồng và nước sông để sinh sống.

Chử Trần Âm chọn được nơi mở tiệm thì nàng và Phó Yến Đình dịch dung giả làm người Lâm Quốc để vào thành.

Thương nhân trong thành cũng không nhiều, đập vào mắt chính là vài tiệm nhỏ bán bánh bao, hoành thánh.

Cửa tiệm bán son phấn đồ trang sức cũng không có.

Vì người dân còn nghèo, tiền kiếm được cũng ít.

Nhưng cũng có nhiều hộ giàu có, tất cả đều là quan lớn trốn sang nước khác vào thời Đại Dung.

Những người này không phục hầu gia, thông đồng làm bậy với Vạn thừa tướng nên mang theo cả nhà di cư đến nước Long Nguyên và tiếp tục bóc lột người dân nơi đây.

Nơi Chử Trần Âm chọn là ở đối diện phủ đệ của Sử đại nhân.

Chử Trần Âm chỉ gặp Sử đại nhân trong trí nhớ của nguyên thân.

Hình như lúc ấy ông ta chỉ là quan ngũ phẩm, vì nịnh bợ Chử đại nhân nên thường đến Chử phủ.

Lúc nàng vẫn còn là thứ nữ, Sử đại nhân còn muốn nạp nàng làm thiếp cho con trai ngốc của ông ta.

Lúc Chử Trần Âm nghe Phó Yến Đình nhắc đến ông ta thì cảm thán: "Thật là người không tốt sống lâu, tai họa lưu ngàn năm mà, nhiều người chết trong thiên tai như vậy mà mấy kẻ ác này vẫn sống nhăn răng."

Phó Yến Đình nhìn lên biển hiệu Sử phủ: "Vì giẫm lên mạng sống của người khác nên mới sống sót."

Chử Trần Âm cũng nhìn về tấm biển đó: "Thế thì sao chứ, tóm lại là đã nợ thì phải trả."

Nàng bắt đầu nghi ngờ những cuốn sách cô đọc về triều Đại Dung là do hệ thống chọn ngẫu nhiên.

Vì có rất nhiều thứ không khớp.

Chử Trần Âm quay đầu nhìn cửa tiệm của mình: "Đi thôi, chúng ta mở tiệm gạo nào."

Trước khi họ vào thành thì đã phái người chuẩn bị xong cửa hàng rồi.

Nhà Sử đại nhân vốn có hơn 200 người nhưng giờ chỉ còn lại mười mấy người, Sử đại nhân, con trai ngốc của ông ta và Sử phu nhân đều còn sống.

Nhà họ Sử mua hai lô đất ở gần ngoại ô phía Tây, sau đó mời vài hộ trồng cấy và bán lúa với giá cao.

Sử đại nhân tâm địa xấu xa, dù là làm quan hay là thương nhân.

Giờ Chử Trần Âm mở một tiệm bán gạo ở đối diện họ thì ngày lành của nhà họ cũng sắp kết thúc rồi.

Cửa hàng gạo của Chử Trần Âm khai trương vào nửa tháng sau đó.

Tình hình ngày khai trương đó không được tốt cho lắm, bá tánh chỉ dám đứng ở cửa nhìn xung quanh chứ không dám bước vào.

Bọn họ sợ nếu mua gạo trong cửa hàng nhà nàng sẽ bị Sử đại nhân ở đối diện trách tội.

Chử Trần Âm cũng không vội vã, sau khi mở cửa, nàng đặt một bộ bàn ghế nhỏ ở cửa, tay cầm quạt, từ từ cắn hạt dưa.

Phó Yến Đình mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, mang theo một ấm trà hoa quả đi đến, rót trà cho Chử Trần Âm, sau đó ngồi vào phía đối diện.

Nhìn từ xa, hai người trông như một đôi phu thê bình thường.

Phó Yến Đình vừa uống trà, vừa cười: "Hôm nay, đến giờ này mà vẫn không có ai tới mua gạo sao?"

Chử Trần Âm phun vỏ hạt dưa: "Không vội, bây giờ chỉ mới là bắt đầu."

Phó Yến Đình ngẩng đầu nhìn cửa hàng của Sử gia ở phía đối diện: "Ngược lại cửa hàng của bọn họ lại buôn bán rất tốt."

Sử gia lũng đoạn gạo thóc của nước Long Nguyên.

Bá tánh trong nước chỉ có thể mua thóc gạo từ họ, đương nhiên việc buôn bán của họ rất tốt rồi.

Bình Luận (0)
Comment