Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370: Bề Ngoài Trông Rất Giống Đích Tỷ

. Chương 370: Bề Ngoài Trông Rất Giống Đích Tỷ
Chương 370: Bề Ngoài Trông Rất Giống Đích Tỷ

Chử Trần Âm đứng dậy đi ra ngoài cửa, lại tiếp tục giảm giá gạo.

Phó Yến Đình cười: "Còn tiếp tục giảm nữa à, nàng sắp lỗ to rồi đấy."

Chử Trần Âm ngẩng đầu: "Chàng yên tâm, ta có rất nhiều thóc gạo."

Lúa gạo trong không gian nông trường được tự động gieo trồng, tự động thu hoạch, gặt xong một vụ lại trồng tiếp một vụ, nếu nàng không lấy ra bán, cả nhà bọn họ ăn mấy đời cũng không hết.

"Nếu hai ngày nữa vẫn không có ai tới mua, chúng ta có thể tiếp tục giảm giá". Phó Yến Đình xoay người lại, bắt chước tiểu nhị, lau chùi tủ cho nàng.

Chử Trần Âm gật đầu, lúc nàng đứng dậy chuẩn bị trở về cửa hàng, bỗng có một vị khách bước vào tiệm.

"Chưởng quầy, ngươi có bán túi thơm này không?"

Chử Trần Âm quay đầu nhìn, chỉ thấy kia là một cô nương trẻ tuổi mặc một bộ váy màu hồng đào.

Chử Trần Âm suýt nữa tưởng bản thân mình bị hoa mắt, vẻ ngoài của cô nương kia giống với đích tỷ trước đây của nguyên chủ đến bảy tám phần.

"Chưởng quầy?"

Cô nương kia lại gọi nàng lần nữa, giọng của nàng ấy nhẹ nhàng chậm rãi, ôn hòa như nước, khác biệt hoàn toàn với vị đích tỷ đanh đá kia. Hơn nữa, nhìn kỹ lại, vẻ ngoài của hai người cũng không giống nhau lắm, cũng có vài điểm khác biệt.

Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt của nàng ấy không giống đích tỷ của nàng mà giống Chử Trần Âm nàng hơn.

Chử Trần Âm sực tỉnh, tươi cười lấy túi thơm của mình ra: "Cô nương, túi thơm này là do mẫu thân của ta tự tay làm, không thể bán."

Mẫu hoa thêu trên túi thơm đúng thật là do chính tay Chử phu nhân làm, nhưng bên trong là có một ít nước hoa mà bình thường Chử Trần Âm rất thích.

Nước hoa hiện đại và túi thơm cổ đại rất khác nhau.

Có lẽ là lần đầu tiên cô nương trước mặt đây ngửi được mùi thơm độc đáo như vậy cho nên mới muốn mua túi thơm trong tay nàng.

"Chưởng quầy, ngươi thật sự không bán túi thơm này sao?" Cô nương kia nhìn chằm chằm vào túi thơm trong tay nàng, hỏi.

Chử Trần Âm âm thầm quan sát nàng ấy, phát hiện sau lưng nàng ấy còn có hai nha hoàn đi theo.

Hiện nay, có thể có nha hoàn theo bên người hầu hạ, lại ăn mặc khá hoa lệ như vậy, nhìn là biết phi phú tức quý*.

*Phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị.

Chử Trần Âm ngẫm nghĩ, xoay người chỉ về phía cửa hàng gạo: "Cô nương, chỗ chúng ta bán gạo, không phải bán túi thơm."

Trên mặt cô nương kia đầy vẻ thất vọng.

Chử Trần Âm lại nói tiếp: "Hay là như vậy đi, cô nương mua một ít gạo trong cửa hàng của chúng ta, ta sẽ tặng cho cô nương cái túi thơm này."

Nàng ấy nghe vậy, không chút nghĩ ngợi cười đáp: " Được, vậy để ta mua một ít gạo."

Nàng ấy vừa dứt lời, nha hoàn phía sau lập tức lấy bạc trong tay áo ra, đưa tới trước mặt Chử Trần Âm, sau đó chỉ vào một sọt gạo: "Chưởng quầy, chúng ta lấy cả sọt đó."

Cái sọt kia ít nhất cũng phải mười cân gạo.

Chử Trần Âm bỏ bạc vào trong tay áo rồi đưa cái túi thơm kia cho cô nương kia: "Cô nương, túi thơm đây, cô nương cầm lấy."

Nàng ấy nhận lấy, thích đến nỗi không muốn buông tay, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Hai nha hoàn phía sau thì khiêng lấy sọt gạo vừa mới mua.

Những người đi đường tò mò nhìn về phía bên này.

Bọn họ thì thầm to nhỏ: "Đây không phải là Yến phu nhân sao?"

"Đúng vậy, nàng ấy lại ra cung."

"Các ngươi xem, nàng ấy mới mua rất nhiều gạo từ cửa hàng lúa gạo mới mở này, nàng ấy ở trong cung không cần phải lo ăn lo mặc, mua nhiều gạo như vậy để làm gì?"

"Nhất định là do gạo trong cửa hàng này rất ngon, hoặc có lẽ chưởng quầy mở cửa hàng gạo này là người quen của nàng ấy."

"Không sai, không sai, ngươi nhìn xem, vừa nãy, chưởng quầy còn đưa túi thơm cho nàng ấy nữa."

"Nếu là người quen của Yến phu nhân thì chúng ta cần gì phải sợ Sử gia, các người nhìn xem, hạt gạo của cửa hàng này tròn mẩy hơn gạo của cửa hàng Sử gia nhiều, giá lại chỉ bằng một nửa gạo của Sử gia, chúng ta mua của cửa hàng này đi."

Bình Luận (0)
Comment