Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371: Cùng Nhau Ăn Lẩu (1)

. Chương 371: Cùng Nhau Ăn Lẩu (1)
Chương 371: Cùng Nhau Ăn Lẩu (1)

"Đúng, nói đúng lắm, hơn nửa là Yến phu nhân mua ở đây trước, cho dù Sử gia muốn trách tội thì cũng không thể trách tội chúng ta."

"Chúng ta mau đi mua thôi, nếu không lỡ như lát nữa đông người, giá gạo lại tăng."

Vừa dứt lời, mọi người lập tức đi vào cửa hàng gạo của Chử Trần Âm để mua gạo.

Vốn dĩ Phó Yến Đình đang định gọt hai quả trái cây cho Chử Trần Âm, vừa người lại thì thấy bên trong cửa hàng toàn là người.

Chử Trần Âm quay đầu lại nói: "Tướng công, chàng còn không mau qua đây giúp ta."

Phó Yến Đình vén tay áo chạy đến giúp nàng.

Chẳng bao lâu, cửa hàng gạo trống trơn ban đầu đã toàn là người với người.

Tiểu nhị đứng trước cửa hàng gạo của Sử gia nhón chân nhìn về phía đối diện, lộ vẻ hốt hoảng, nhanh chân xoay người vào phòng.

Ban đêm, Chử Trần Âm lấy máy tính ra tính thử xem doanh thu hôm nay được bao nhiêu: "Số tiền hôm nay kiếm được còn nhiều hơn doanh thu của siêu thị mấy ngày bình thường nữa."

Trước đây nàng mở siêu thị chủ yếu là vì dưỡng lão, cũng không có ý định kiếm được nhiều tiền cho nên việc kinh doanh vẫn luôn vắng vẻ.

Chỉ có đến mùa hè mới bán được nhiều đồ uống hơn một chút.

Việc kinh doanh hôm nay cũng không tệ lắm, Chử Trần Âm còn nghe được một vài thông tin về cô nương đã mua túi thơm của nàng từ miệng bá tánh tới mua.

Thì ra vị cô nương kia họ Yến, trước đây là con gái của một gia đình nông dân, sau này gả cho thanh mai trúc mã nhà bên cạnh, đôi phu thể tránh được thiên tai nhưng lại không thoát khỏi nhân họa.

Vị Vạn đại thiếu gia xưng vương xưng đế kia vừa nhìn đã say mê cô nương kia, cưỡng đoạt mang người về cung.

Không những phong làm Yến phu nhân mà còn phái trượng phu thanh mai trúc mã của nàng ấy ra ngoài thành, dùng để ép buộc vị phu nhân này.

Chử Trần Âm gấp sổ sách ngày hôm nay lại, cười với Phó Yến Đình: "Xem ra, vị Vạn đại thiếu gia này vẫn không quên được đích tỷ của ta, cho nên mới tìm một cô nương giống với nàng ta như vậy."

Phó Yến Đình đặt đồ ăn đã rửa sạch lên bàn: "Nếu thật sự là thích thì sao có thể để đích tỷ của nàng lưu lạc bên ngoài khi xảy ra thiên tai như vậy?"

Chử Trần Âm ngẩn người, nhớ lại trước đó, phát hiện đúng là như thế thật.

Nàng xoa tay: "Xem ra vị Vạn đại thiếu gia này còn độc ác hơn cha hắn ta nhiều."

Phó Yến Đình đặt bếp gas di động dùng để nấu lẩu lên bàn.

Đêm nay bọn họ sẽ ăn lẩu.

Đây là lần đầu tiên Phó Yến Đình ăn lẩu, lần trước lúc ở hiện đại, có quá nhiều đồ ăn ngon, bọn họ vẫn không kịp thử hết.

Cho nên hắn cũng chỉ có thể thấy món lẩu trên TV.

"Trần Âm, nàng xem thử được chưa?"

Sau cửa hàng có một cái sân nhỏ, Phó Yến Đình đặt tất cả những thứ cần để ăn lẩu trên cái bàn ngoài đó.

Chử Trần Âm nhìn sơ qua: "Không tồi, có lẽ là được rồi, chàng chuẩn bị đồ ăn trước đi, ta đi lấy nước cốt."

Dứt lời, nàng đi vào không gian lấy nước cốt lẩu và nước sốt ăn kèm với lẩu.

Khi ra ngoài, thịt và rau dưa đều đã được chuẩn bị xong, Chử Trần Âm đổ nước lẩu vào bên trong.

Nàng còn đặc biệt dùng 3 vị lẩu khác nhau.

Phó Yến Đình nghiêm túc ngồi nhìn nồi lẩu trước mặt, như thể đang nhìn thủ vệ luyện binh vậy.

Chử Trần Âm ngồi vào phía đối diện của hắn, cười: "Không ngờ chàng đã mua bếp gas nấu lẩu luôn rồi."

Đúng vậy, không những mua mà còn mua mười mấy cái ý như vậy.

Nàng thật sự hoài nghi rằng lúc Phó Yến Đình mua sắm, chàng ấy không biết chọn số lượng như thế nào.

Phó Yến Đình gắp lấy thịt gần tầm tay của mình, bắt chước theo TV, bỏ vào trong nồi: "Bếp lò này không cần đốt củi, sau này lúc chúng ta đi ra ngoài nấu nướng cũng tiện nên ta mua nhiều một ít."

Chử Trần Âm cầm đũa, gắp rau dưa bỏ vào nồi: "Chàng suy nghĩ chu đáo thật."

Trừ bỏ mấy thứ này có thể dùng được, còn có rất nhiều thứ vẫn chưa dùng.

Bình Luận (0)
Comment