Đến bây giờ, hộp chuyển phát nhanh còn chất đầy trong không gian, nàng vẫn chưa gỡ hết.
Thôi, ai bảo chàng ấy là tướng công của nàng.
Nàng gắp một miếng thịt, chuẩn bị ăn.
Lại thấy Phó Yến Đình đã đặt một dĩa thịt chín trước mặt nàng.
Chử Trần Âm cười: "Chàng ăn đi, mặc kệ ta."
Phó Yến Đình cầm lấy chén của mình, múc một ít nước lẩu, chuẩn bị nếm thử.
Chử Trần Âm vội vàng cản hắn lại: "Chàng, chàng muốn nếm thử nước lẩu này?"
Phó Yến Đình bưng chén, vẻ mặt nghiêm túc: "Ừm."
Hắn đã sớm muốn nếm thử nước lẩu này rồi, nước lẩu đỏ rực óng ánh, hắn chưa bao giờ nếm qua thứ gì như vậy.
Chử Trần Âm bị bộ dạng của hắn chọc cười: " Nước lẩu này hơi cay, chàng thật sự muốn nếm thử à?"
"Cay? Cay nhiều không? Để ta nếm thử." Phó Yến Đình vừa dứt lời, còn chưa kịp Chử Trần Âm nói gì, đã húp một miếng nước lẩu.
Nháy mắt, thời gian như ngừng trôi.
Phó Yến Đình bưng chén ngồi yên không động đậy gì.
Chử Trần Âm ngơ ngác nhìn hắn.
Nồi lẩu trên bàn sôi ọc ọc, mùi thơm của lẩu lan tỏa khắp sân.
Khói trắng bay lơ lửng xung quanh hai người.
"Yến Đình?"
Chử Trần Âm thử gọi hắn một tiếng.
Phó Yến Đình đột nhiên đặt chén xuống, tắt bếp lẩu, xoay người chạy vọt vào sau bếp.
"Chàng đợi chút, để ta đi lấy bình nước đá cho chàng!"
Chử Trần Âm nói xong, nàng lập tức ngưng thần lấy một bình nước đá từ không gian ra, đuổi theo phía sau Phó Yến Đình.
Đợi đến khi nàng vào phòng bếp, Phó Yến Đình đã nhúng toàn bộ mặt của mình vào trong lu nước.
Chử Trần Âm đứng đằng sau hắn: "Có phải là cay lắm đúng không?"
Phó Yến Đình vẫy tay.
Chử Trần Âm đặt bình nước đá vào tay hắn: "Chàng uống cái này trước đã."
Phó Yến Đình không nhận lấy bình nước đá nàng đưa mà lại nắm lấy cổ tay của nàng, túm nàng vào lu nước.
Chử Trần Âm rớt vào lu nước, đang định nói gì thì bị Chử Trần Âm cũng chui vào lu nước giữ chặt cái ót, ôm eo, hôn môi.
Môi chạm môi, răng chạm răng, Chử Trần Âm vẫn chưa cảm nhận được vị cay, chỉ cảm thấy cả người nóng cháy vì nụ hôn nóng bỏng.
Hai người ôm nhau trong lu nước, y phục dính nước trở nên mỏng manh, khiến da thịt như dán vào nhau.
Lúc này, Chử Trần Âm mới bừng tỉnh, nhất định là nàng bị lừa rồi.
Quả nhiên, Phó Yến Đình từ từ buông nàng ra, vén nhẹ mái tóc ướt đẫm của nàng, sờ má nàng, cười vô cùng quyến rũ, hỏi nhỏ: "Thế nào, có cay không?"
"Vừa nãy ta nếm thử nước lẩu cà chua, không phải là lẩu cay."
Chử Trần Âm biết mình bị anh chơi, thẹn quá hóa giận, vùng vẫy đứng dậy đi ra ngoài.
Sức của nàng rất lớn, nhưng sức của Phó Yến Đình còn lớn hơn, hắn lại đè nàng xuống lu nước, hôn nàng.
Lúc này Chử Trần Âm cũng không giận nữa, thấy hắn không sao, cũng dần yên tâm, duỗi tay ôm cổ hắn, hôn lại.
Thời tiết bây giờ cũng không lạnh lắm, những ban đêm nhiệt độ hơi thấp.
Nước trong lu nước là rất ấm, hẳn là do Phó Yến Đình đã sớm chuẩn bị trước.
Chính là vì muốn cùng nàng tắm uyên ương.
Nhưng lần tắm uyên ương này cũng không yên ổn lắm.
Phó Yến Đình ôm nàng từ phía sau, cằm đặt lên vai nàng, nói nhỏ vào tai Chử Trần Âm: "Trần Âm, không lâu trước đó, nhà của phó tướng quân Tào mới có thêm một bé gái."
Chử Trần Âm tựa vào lòng ngực của hắn, trả lời: "Ta biết, là một bé gái trắng trẻo tròn tròn mềm mại."
"Đúng vậy, trắng trẻo mập mạp, dễ thương hơn Vân Châu khi nhỏ nhiều." Giọng nói của Phó Yến Đình trở nên trầm xuống, nghe đến nhũn chân.
Chử Trần Âm gật đầu: "Năm đó Vân Châu vừa mới sinh, nhăn dúm như khỉ, đúng là con gái nhà phó tướng quân Tào dễ thương hơn nhiều, hơn nữa ta nghe nói, bé gái kia rất ngoan ngoãn, trước giờ chưa bao giờ quấy khóc vào ban đêm."
Phó Yến Đình vòng tay quanh eo nàng, tiếp tục thì thầm: "Nếu chúng ta cũng có thể có một đứa con gái thì tốt rồi."
Chử Trần Âm nhận ra gì đó: "Chàng đây là đang muốn có một đứa con gái sao?"
Phó Yến Đình dừng tay, một lát lâu sau mới trả lời: "Thôi, thôi bỏ đi."