Chử Trần Âm xoay người lại nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"
Phó Yến Đình cẩn thận ôm lấy gương mặt ướt đẫm của nàng: "Nàng quên mất lần trước, khi nàng sinh Vân Châu đã chịu nhiều đau khổ như thế nào à?"
Lúc này Chử Trần Âm mới nhớ lại lần trước, khi nàng sinh Vân Châu, cảm thấy cũng không đáng sợ đến vậy, đúng là mới lành sẹo đã quên đau.
Cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra bây giờ nàng thật sự rất muốn có một đứa con gái.
Trong ngăn tủ của nàng còn có rất nhiều váy áo của bé gái.
Chử Trần Âm cười: "Vậy thì tùy duyên đi, nên có sẽ có, nếu không nên có, tự nhiên sẽ không có."
Nàng vừa dứt lời, hơi ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Đôi mắt đen nhanh của Phó Yến Đình bị sương mù trong nước mê hoặc, hắn bóp chặt eo nàng, kéo nàng vào trong nước.
Sân nhà nho nhỏ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bọt nước khuấy động truyền từ sau bếp tới.
Chẳng bao lâu, nước tràn ra khỏi cửa, chảy ra ngoài sân.
Nồi lẩu trên bàn vẫn còn âm ấm.
Bên trong còn không ít thịt.
Đáng tiếc, hôm nay cả hai người họ đều ăn no rồi, ăn không nổi nữa.
Nửa canh giờ sau, Phó Yến Đình ôm Chử Trần Âm bọc thành kén về phòng ngủ.
Nồi lẩu bị bỏ lại trong sân.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Chử Trần Âm mới thức dậy dọn dẹp.
Cũng may là đêm qua không nóng, những món chưa bỏ vào nồi lẩu nấu lên vẫn còn có thể ăn được.
Sau khi dọn hết mấy món trên bàn và lau bàn sạch sẽ, nàng ra phía trước mở cửa hàng, người đến mua gạo đã xếp thành hàng dài ở bên ngoài.
Phó Yến Đình xắn tay áo, phụ giúp nàng bán gạo.
Trong lúc bán, có người dò hỏi Chử Trần Âm: "Chưởng quầy, các người từ đâu đến đây vậy, sao trước giờ tôi chưa từng thấy qua?"
Chử Trần Âm dịch dung, biến dung mạo diễm lệ ban đầu thành một nông phụ bình thường, nàng cười trả lời: "Chúng ta đến từ Khương Quốc, tướng công của ta trước đây là người vùng Lâm Châu."
Người kia đáp: "Thì ra là thế, hèn gì gạo nhà các người ăn ngon như vậy, thì ra là mang từ Khương Quốc tới."
Dứt lời, người nọ lập tức mua thêm một ít gạo nữa.
Ngay lúc Chử Trần Âm đang vội vàng thu bạc.
Yến phu nhân - người mua túi thơm hôm qua - lại đến nữa.
Nàng ấy cười hỏi: "Chưởng quầy, túi thơm mà hôm qua ngươi đưa ta có còn không?"
Chử Trần Âm chần chờ một chút.
Túi thơm thì không còn, nhưng nước hoa thì nàng vẫn còn rất nhiều.
"Túi thơm kia là do nương của ta làm, chỉ có một cái, nhưng mà hương liệu trong túi thơm kia ta vẫn còn một ít, nếu phu nhân thích thì ta có thể làm một cái tương tự như vậy."
Yến phu nhân vô cùng vui vẻ, mặt mày tươi cười.
Lúc này, một người đàn ông chậm rãi đi ra từ phía sau nàng ấy.
"Nàng xem nàng kìa, hà tất tự mình đi đến đây, ta phái người trong cung đến hỏi không phải là được rồi sao?"
Chử Trần Âm định thần nhìn qua, ồ, đây chẳng phải vị tỷ phu trên danh nghĩa trước đây của nàng sao?
Tỷ phu trên danh nghĩa vẫn giống trước đây, chỉ là trên mặt đã có không ít nét tang thương, xem ra cũng chịu khá nhiều đau khổ trên đường chạy nạn mấy năm nay.
Chuẩn tỷ phu đi đến trước mặt Yến phu nhân liếc mắt một cái đánh giá Chử Trần Âm cùng Phó Yến Đình. Thật ra hắn ta thấy bọn họ quen mắt nhưng nhìn kỹ lại phát hiện hình như chưa từng gặp qua.
Yến phu nhân cũng không thích vị hôn phu bên cạnh, thu ý cười lúc này, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là rời cung mua túi thơm, ngươi không cần phải theo ta suốt."
Chuẩn tỷ phu nhìn nữ tử trước mặt, trên mặt tràn đầy ôn nhu cười. Chử Trần Âm phát hiện, nụ cười này của hắn ta giống hệt như lúc trước cười với đích tỷ của nàng.
Cũng không biết vị Yến phu nhân này là thế thân của đích tỷ hay đích tỷ là thế thân của vị Yến phu nhân này.
Nàng ngượng ngùng cười, nghiêng mặt đi, cố ý không để Vạn đại thiếu gia thấy rõ dung mạo nàng, đáp lại Yến phu nhân: "Phu nhân, nếu không mấy ngày nữa người lại đến, chờ ta làm xong túi thơm lại đưa cho người nhé."