Yến phu nhân nghe Chử Trần Âm nói vậy, cười nhìn về phía nàng: "Cũng được, giúp ta làm thêm ba bốn cái. Ta thích hương thơm túi thơm ngươi làm."
Vạn đại thiếu gia ở bên cạnh tiếp lời: "Nếu nàng thích, ngươi làm thêm cho nàng mấy cái."
Vừa nói vừa từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc đưa cho Chử Trần Âm: "Làm ba mươi cái đi. Mấy ngày nữa ta sẽ phái người tới lấy."
Chử Trần Âm nhận bạc, trả lời: "Vâng, Quốc Quân."
Vạn đại thiếu gia hiện tại là Quốc Quân của nước Long Nguyên. Tuy rằng đây chỉ là nước nhỏ nhưng lễ nghĩa vẫn phải có.
Có lẽ là vì Vạn đại thiếu gia nên Yến phu nhân không có tâm tình tiếp tục đi dạo nữa, xoay người rời khỏi nơi này.
Chử Trần Âm đưa bọn họ đưa đến cửa.
Lúc Vạn đại thiếu gia đi đến cửa, đột nhiên dừng chân lại: "Chờ một chút."
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cảnh giác nhìn về phía hắn ta.
"Quốc Quân, ngài còn có chuyện gì?" Chử Trần Âm hỏi.
Vạn đại thiếu gia xoay người, nhìn nàng cùng Phó Yến Đình thẳng tắp, trầm giọng hỏi: "Có phải ta đã từng gặp hai vị hay không?"
Chử Trần Âm cười: "Quốc Quân nói đùa, trước đây chúng ta đều ở nước Khương. Đây là lần đầu tới chỗ này."
Vạn đại thiếu gia lại lần nữa đánh giá nàng một lúc rồi quay người nói: "Được, làm túi thơm nhanh một chút, đừng để Yến phu nhân chờ lâu."
Chử Trần Âm đáp: "Vâng, Quốc Quân."
Lúc này Vạn đại thiếu gia mới xoay người rời đi.
Đợi sau khi hắn ta đi xa, Phó Yến Đình đi đến bên cạnh Chử Trần Âm, cùng nàng nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi: "Mấy năm không gặp, hắn ta biến hóa thật lớn, cơ linh hơn nhiều so với quá khứ."
Chử Trần Âm xoay người đi vào trong quán: "Nếu như không cơ linh, làm sao có thể từ sống sót trong thiên tai, còn có thể tự lập làm vương."
Phó Yến Đình đi theo phía sau nàng vào trong phòng.
Sau khi chạng vạng quán cũng đóng cửa. Hai người ngồi quây quần nhìn hoàng cung nước Long Nguyên được máy bay không người lái ghi lại.
Hoàng cung cũng không lớn, đại khái tương đương với Phó phủ trước kia. Ở trong cung không có nhiều người lắm. Ngoại trừ Vạn đại thiếu gia thì cũng chỉ có vị Yến phu nhân kia.
Xem ra Vạn đại thiếu gia vẫn là một kẻ si tình.
Chử Trần Âm trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ ta vị chuẩn tỷ phu này còn quên không được đích tỷ ta sao? Ta nhớ rõ lúc trước tình cảm của bọn họ cũng không sâu đậm đến mức như thế. Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà chúng ta không biết. Nếu không bên trong hậu cung này, sao chỉ có một mình Yến phu nhân trông tương tự như tỷ tỷ của ta chứ?"
Phó Yến Đình thay đổi hình ảnh trước mặt nói: "Ta nhìn cũng không hẳn như thế. Nàng xem, đây là cái gì?"
Chử Trần Âm định thần nhìn lại, chỉ thấy máy bay không người lái chụp đến một phía khác, là một chỗ đất hoang sau thành, tất cả nơi đó đều là quân doanh.
Bên trong ít nhất đang nuôi dưỡng mấy vạn danh tướng sĩ.
Phó Yến Đình tiếp tục nói: "Hắn ta dùng hết tiền bạc mấy năm nay vào việc mở rộng binh lực, căn bản là không có ý định lập hậu cung."
Chử Trần Âm ngẩn ra: "Xem ra hắn ta căn bản là không có lòng xưng vương gì, hắn ta đang muốn báo thù."
Phó Yến Đình nhẹ gật đầu: "Không sai, hắn ta nghỉ ngơi dưỡng sức, chính là muốn tìm trả thù chúng ta."
"Trả thù?" Chử Trần Âm cười lạnh một tiếng: "Lúc trước không phải Vạn gia bọn họ một lòng muốn đuổi tận giết tuyệt Phó gia của chàng sao? Hiện tại lại muốn báo thù, ta thấy đầu óc hắn ta bị đụng phải cửa nên choáng váng đấy."
Phó Yến Đình duỗi tay ôm nàng: "May mắn lần này chúng ta tiên tra xét tình huống trước. Nếu không muốn động tay thật, chỉ sợ sẽ khinh địch."
Chử Trần Âm rũ mắt: "Những vũ khí chàng tích trữ và cả kho vũ khí ở tầng không gian thứ năm của ta đã dư dả để đối phó với bọn họ. Chẳng qua, nếu thật sự muốn đánh nhau thì người khổ chính là bá tánh."