"Từ chối nàng ấy thì thôi đi, ngay cả người nhà còn khích nàng ấy, dồn nàng ấy vào bước đường cùng, chỉ đành phải uống thuốc tự sát."
Từng chữ nàng nói đều ghim vào lòng Vạn đại thiếu gia.
Sắc mặt Vạn đại thiếu gia càng ngày càng kém, hắn ta lui lại phía sau mấy bước, đôi mắt đỏ bừng trợn nhìn Chử Trần Âm: "Cô nương thật sự không phải nàng ấy?"
Chử Trần Âm lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ta đương nhiên không phải."
Vạn đại thiếu gia vừa lùi lại sau mấy bước.
Chử Trần Âm lấy một cái máy chiếu nhỏ từ trong lòng ngực ra, chiếu vào mặt tường phía sau lưng Vạn đại thiếu gia.
"Ngài nhìn, nàng ở phía sau ngài."
Vạn đại thiếu gia chậm rãi quay đầu nhìn, chỉ thấy trên trên tường chiếu dáng vẻ gầy yếu bất lực ngày trước của Chử Trần Âm.
Đây là do Chử Trần Âm dùng AI tốn khoảng thời gian rất dài để chế tạo ra, rất sống động, đối với người như Vạn đại thiếu gia thì vô cùng hữu dụng.
Vạn đại thiếu gia nhìn người trên tường, nhìn thấy đôi mắt đó, nhìn thấy thân hình mảnh khảnh đó, kí ức trong đầu về lúc rơi xuống nước kia ngày càng rõ ràng.
Đối với ảo ảnh trước mặt, hắn không thể không tin tưởng lời Chử Trần Âm nói, nếu không tất cả mọi chuyện trước mắt đều không thể giải thích được.
Hắn tiến lên muốn nhẹ nhàng vuốt ve người trên tường, lại phát hiện tất cả đều là hư vô, không kìm lòng được mà hô lên: "Là ta, đều do ta hại nàng."
Lúc đầu hắn và Chử đại tiểu thư chàng chàng thiếp thiếp, vô cùng ghét bỏ tiểu thứ nữ, hắn thậm chí còn dùng chân để đạp nàng.
Nhớ lại mọi chuyện đã qua, Vạn đại thiếu gia vô cùng đau lòng, cuối cùng khóc lớn.
Chử Trần Âm nhân lúc tinh thần của hắn không rõ ràng lấy máy chiếu lại,"Vạn đại thiếu gia, bây giờ ngài khóc lóc ở chỗ này cũng vô dụng, vẫn là nên đợi đến sau này khi tới âm tào địa phủ rồi lại nghĩ xem nên giải thích với nàng ấy như thế nào thì ổn."
Nàng dứt lời, xoay người rời đi, bỏ Vạn đại thiếu gia tại chỗ.
Khi Chử Trần Âm trở về cung đã là chập tối, chờ tới sáng sớm hôm sau, nàng nghe người khác nói Vạn đại thiếu gia ngoan ngoãn đi Giới Châu.
Lúc sắp đi, hắn không ồn ào không làm ầm ĩ, dáng vẻ thể hiện lòng như tro nguội.
Chử Trần Âm không tận mắt nhìn thấy, không biết là thật hay giả, nhưng cũng coi như là báo thù giúp nguyên chủ trong quá khứ.
Rất nhiều lúc, chết tâm không có gì bằng chết thân.
Nàng chậm rãi đi ra ngoài đình viện, vừa tới cửa đã thấy Phó Giang Hoằng và Tiểu Vân Châu cùng nhau chạy tới.
"Tẩu tẩu!"
"Mẫu thân!"
Trong tay mỗi người ôm một cái hộp gỗ.
Chử Trần Âm hỏi bọn họ: "Tam muội, Vân Châu, trong tay hai đứa cầm đồ vật gì đó?"
"Đồ để đưa cho muội muội." Tiểu Vân Châu mở hộp gỗ trong tay ra, chỉ nhìn thấy bên trong là món đồ chơi nhỏ mà trẻ con thích.
Phó Giang Hoằng cũng mở hộp gỗ của mình ra,"Khuê nữ Phó gia chúng ta đương nhiên không thể thiếu mấy thứ này."
Chử Trần Âm cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong hộp gỗ đều là trang sức dùng vàng ròng chế tạo.
Đồ vật mà hai người đưa tới đều là đồ mà bé gái thích.
Xem ra bọn họ thật sự muốn có muội muội và cháu gái nhỏ rồi.
Chử Trần Âm cẩn thận cất giữ mấy món đồ mà Tiểu Vân Châu và Phó Giang Hoằng tặng.
Nàng vừa mới đặt hai hộp gỗ lên kệ, Phó Yến Đình đã vui vẻ bước vào phòng, tay cầm đôi giày nhỏ của bé gái: "Trần Âm, nàng xem này, tay nghề của nương ta thế nào?"
Chử Trần Âm nhận lấy, nhìn kỹ, trên đôi giày nhỏ có thêu hình đầu hổ nhỏ, trên đầu hổ có thêu vài bông hoa, kỹ năng thêu thùa tinh xảo, tuyệt mỹ.
Nàng không khỏi thốt lên: "Tay nghề của nương tuyệt quá."
Sau đó Phó Yến Đình lấy từ phía sau ra một chiếc khăn tay nhỏ của bé gái dùng: "Còn cái này là do ta làm."
Chử Trần Âm giật mình, nàng vội vàng nhận lấy chiếc khăn tay nhỏ mà Phó Yến Đình đưa ra.
Trên chiếc khăn tay nhỏ có thêu những bông hoa xiêu vẹo.