Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390: Thêu Khăn Tay Cho Con

. Chương 390: Thêu Khăn Tay Cho Con
Chương 390: Thêu Khăn Tay Cho Con

Nàng nhìn Phó Yến Đình lần nữa, vẻ mặt không thể tin nổi: "Bông hoa này cũng do chàng thêu à?"

Phó Yến Đình cười tươi gật đầu: "Khi nương thêu giày, ta ngồi bên cạnh học theo, mặc dù tay nghề kém một chút, nhưng sau này vẫn có thể dùng để lau miệng cho con."

Chử Trần Âm nhìn chiếc khăn tay trong tay, suýt nữa đã cười ra tiếng.

Nàng thật không tưởng tượng được hình ảnh một người đàn ông to lớn như Phó Yến Đình, tay cầm kim thêu, thêu từng đường kim mũi chỉ lên khăn tay.

Phó Yến Đình thấy nàng cười cũng không xấu hổ, ngược lại rất vui.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay khác từ trong tay áo mình, chiếc khăn tay này không có thêu hoa, nhưng có thêu tên của Chử Trần Âm.

"Nàng có thích cái này không?"

Chử Trần Âm thu lại nụ cười, nhận lấy chiếc khăn tay kia, trong lòng nao nao, không hiểu sao nàng cảm thấy mũi hơi chua xót.

Nàng nhìn chiếc khăn tay trong tay mình một lúc lâu.

Phó Yến Đình đột nhiên hoảng hốt: "Nàng không thích cái này à?"

Chử Trần Âm lắc đầu: "Không, ta rất thích."

Phó Yến Đình thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì tốt, nương của ta còn nói ta thêu xấu."

Nhìn thì thấy hơi xấu thật, nhưng đối với Chử Trần Âm thì đó là một thứ rất quý giá: "Không xấu, ta rất thích."

Phó Yến Đình nghe lời nàng, cảm thấy như ăn mật ngọt, mặt nở nụ cười rạng rỡ. Chử Trần Âm quay người lại đặt hai chiếc khăn tay vào hộp nhỏ bên cạnh giường của mình: "Chờ đến khi con sinh ra, chiếc khăn này sẽ đeo trên người con bé mỗi ngày."

Phó Yến Đình lắc đầu: "Không được."

Chử Trần Âm ngẩng mắt lên hỏi: "Tại sao?"

Phó Yến Đình tiến lên nhẹ ôm vai nàng, trả lời: "Con gái bé bỏng của chúng ta sao chỉ có một chiếc khăn tay được, vài ngày nữa ta sẽ thêu thêm mấy chiếc, để con bé có thể thay đổi hàng ngày."

Lúc này, Chử Trần Âm vô tình nhìn thấy mấy vết kim đâm trên tay Phó Yến Đình, lập tức nắm lấy tay hắn hỏi: "Tay chàng bị sao thế?"

Phó Yến Đình vội vàng thu tay lại, giấu sau lưng: "Không sao, chỉ là bị kim đâm mấy chỗ thôi, không phải vết thương to tát gì đâu."

Chử Trần Âm lại giật tay hắn về.

Ngón tay kia chẳng những bị kim đâm mấy lần, đơn giản là bị đâm thành cái rổ.

Nàng đau lòng: "Ngốc quá, con bây giờ không thiếu gì cả, chàng không cần tự thêu."

Phó Yến Đình nhìn nàng chằm chằm, nhẹ nhàng vuốt ve má nàng: "Ta cũng không biết tại sao, chỉ muốn làm điều gì đó cho con."

Chử Trần Âm ngẩng đầu cười: "Sau này chờ con bé sinh ra, mỗi ngày chàng sẽ đưa con bé đi chơi đúng không?"

Phó Yến Đình gật đầu mạnh mẽ.

Từ khi Vạn đại thiếu gia ra đi, nước Vô Song đã thu phục được nước Long Nguyên.

Cửa hàng gạo của Chử Trần Âm trải dài từ đô thành của nước Long Nguyên đến Lâm An.

Tổng cộng có hơn mười cửa hàng, để tránh bị nói ra nói vào, mọi người đều không biết cửa hàng này là do Hoàng phi của Đại hoàng tử mở.

Họ chỉ biết rằng kia là do một nữ chưởng quầy họ Chử đến từ Khương Quốc mở.

Hằng ngày, Chử Trần Âm đều bận rộn thu tiền và dưỡng thai.

Kể từ khi không gian hoàn thiện từ lần ngủ đông trước đó, ngoài việc có thể đi đến bất kỳ nơi nào thông qua không gian, còn có thể ở lại bên trong đó bao lâu cũng được.

Chử Trần Âm dành hầu hết thời gian ở trong không gian linh tuyền, một nơi có những cánh đồng rộng lớn.

Nàng và Phó Yến Đình xây một ngôi nhà nhỏ nằm cạnh linh tuyền.

Trong nhà có đầy đủ mọi thứ.

Phó Yến Đình còn dùng đất sét đắp cho nàng một chiếc lò nướng truyền thống.

Nó không giống với chiếc lò nướng mà nàng vẫn thường hay dùng, không hiểu sao cái gì nướng bằng cái lò đó đều thơm hơn rất nhiều.

Nàng ngồi dựa trên chiếc ghế ở ngoài sân, tận hưởng những làn gió nhè nhẹ thổi từ linh tuyền vào, cảm giác tinh thần sảng khoái, khoan thai tự đắc.

Cứ cách ba ngày nàng lại đến không gian linh tuyền một lần, thời gian cứ thế mà trôi qua, không biết từ khi nào, bụng của nàng đã hơi phồng to lên.

Bình Luận (0)
Comment