Phó Yến Đình tính toán thời gian, kéo Chử Trần Âm đến đến không gian chữa bệnh, khám thai cho nàng.
Đương nhiên việc khám thai chỉ là phụ, việc quan trọng cốt yếu là muốn xem thử đứa bé trong bụng là bé trai hay bé gái.
Khi Phó Yến Đình cầm đầu dò của máy siêu âm B, lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi.
Chử Trần Âm bị dáng vẻ này của hắn chọc cười.
Mặc dù Phó Yến Đình vẫn luôn miệng nói là muốn có con gái, nhưng thực chất là do hắn quá lo lắng, căng thẳng mà thôi.
Hồi đó khi nàng mang thai Vân Châu, hắn cũng giống vậy.
Bởi vì quá mức lo lắng, nên không chỉ bị ốm nghén, mà còn suýt bị trầm cảm khi mang thai.
Thật sự không biết rốt cuộc là nàng đang mang thai, hay hắn đang mang thai nữa.
Lần này đã đỡ hơn lần trước nhiều rồi, Phó Yến Đình cũng rất hăng hái, ngoại trừ thỉnh thoảng lo lắng ra thì tất cả mọi thứ đều ổn.
Khi nhìn thấy bộ dạng của em bé trên màn hình siêu âm B, Phó Yến Đình lại trông không mấy hào hứng, kích động, dáng vẻ của hắn rất điềm tĩnh, thoải mái, như thể đã đoán trước được điều đó.
Chử Trần Âm hỏi hắn: "Sao vậy, là nam hay nữ?"
Phó Yến Đình lấy khăn giấy ra lau bụng cho Chử Trần Âm,"Đương nhiên là con gái rồi."
Chử Trần Âm vui vẻ, hỏi hắn: "Sao trông chàng có vẻ như chẳng vui vẻ gì hết vậy?"
Phó Yến Đình đỡ nàng ngồi dậy: "Đương nhiên là ta cảm thấy rất vui rồi."
Chử Trần Âm nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, hơi nghi ngờ.
Tuy nhiên, đợi đến sau khi hai người họ ra ngoài không gian.
Nàng mới nhận ra bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Phó Yến Đình tổ chức một bữa yến tiệc thật lớn để mừng việc hắn sắp có một đứa con gái.
Đúng vậy, chỉ vì biết đứa bé trong bụng nàng là một bé gái nên đã tổ chức một bữa yến tiệc lớn.
Hắn không chỉ chiêu đãi các quan viên lớn nhỏ trong triều đình, mà còn sai người đi đưa đồ ăn đến từng hộ gia đình trong thành.
Như thể muốn thông báo cho cả thiên hạ biết, hắn sắp có một đứa con gái.
Bữa yến tiệc này được tổ chức trong ba ngày liên tiếp, ngoài việc thông báo cho mọi người biết Phó Yến Đình hắn sắp có một đứa con gái, cũng tuyên cáo cho thiên hạ biết Đại Dung triều đã chấm dứt thiên tai và chiến loạn suốt mười năm trời.
Kể từ đó trở về sau này, người dân nước Vô Song của họ có thể an cư lạc nghiệp, có một cuộc sống và nơi làm việc yên bình, hạnh phúc.
Ở thời hiện đại, Phó Yến Đình đã học được rất nhiều thứ, hắn viết lại tất cả tinh hoa trong đó vào một cuốn sách và bàn giao nó lại cho Phó Hầu gia.
Tất nhiên không có bất kỳ ai có thể thay đổi được xã hội cổ đại đã tồn tại suốt hàng nghìn năm này chỉ trong một thời gian ngắn.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Yến Đình đều cố gắng kết hợp nhiều nhất có thể, chẳng hạn như việc chia lại ruộng đất cho người dân, giảm thuế, tập trung vào công nghiệp và nông nghiệp, dốc sức mở rộng lực lượng và sức mạnh của quân đội.
Trong vòng nửa năm, quốc lực của nước Vô Song đã được tăng lên một cách rõ rệt.
Chẳng mấy chốc đã gần đến ngày dự sinh của Chử Trần Âm.
Mấy ngày nay Phó Hầu gia cứ triệu gặp Phó Yến Đình.
"Yến Đình, cha và nương của con đều đã lớn tuổi cả rồi, chúng ta cũng chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, bình thường, hay là, hoàng vị này..."
Ánh mắt của Phó Yến Đình chợt tối sầm: "Cha, còn Giang Thành thì sao?"
Phó Hầu gia trả lời: "Trước khi tới tìm con, cha đã hỏi hắn rồi, hắn nói chỉ muốn ở trong quân đội, không muốn làm hoàng đế."
Ông ấy nói xong, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai của Phó Yến Đình, nghiêm túc dặn dò, lời nói thấm thía: "Yến Đình, hiện giờ hoàng vị này chỉ có thể giao cho lại con."
Phó Yến Đình lo lắng Chử Trần Âm sẽ không thích, cho nên hắn vẫn luôn không muốn tiếp nhận.