Phó Hầu gia lại nói tiếp: "Con là sợ Trần Âm không thích sao, con cứ yên tâm, nương của con đã thử thăm dò Trần Âm rồi, con bé cũng không chán ghét đến như vậy."
"Cha cho con một ít thời gian, con có thể hỏi thử Trần Âm, nếu như con bé bằng lòng, thì một tháng nữa, ta sẽ thoái vị, truyền hoàng vị lại cho con."
Phó Yến Đình do dự một chút, mãi một lúc lâu sau, mới rời khỏi nơi đó, đi tìm Chử Trần Âm.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi, Chử Trần Âm đã nắm lấy tay hắn, nói: "Yến Đình, hình như em bé trong bụng ta đòi ra rồi."
Khi dần tối, con gái bé bỏng của nhà Phó Yến Đình được sinh ra.
Khác với lần trước sinh Tiểu Vân Châu, Chử Trần Âm mới vừa cảm thấy đau bụng, chưa đến nửa canh giờ, đứa bé khóc oa oa sinh ra đời.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Phó Yến Đình vẫn chưa kịp dùng những kỹ năng mà hắn đã học những ngày qua, thì đã được ôm cô con gái nhỏ trong tay.
Hắn ôm đứa bé mũm mĩm, nheo mắt vui sướng.
Phó phu nhân và Phó Giang Hoằng đến nhìn vào đứa bé trong tay hắn, mỗi người đều cười vui vẻ: "Đứa bé này thật đáng yêu, trông giống hệt Trần Âm."
Chử Trần Âm ngồi trên giường, hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, sau khi sinh đứa bé, ngoại trừ sau lưng hơi đau, thì mọi thứ đều ổn.
Nàng đón lấy đứa bé từ tay Phó Yến Đình, nhẹ nhàng ôm đứa bé mềm mại nhỏ xíu trong vòng tay.
Nàng không biết rằng mũi của mình đã bắt đầu chua xót.
Phó Yến Đình ngồi bên cạnh nàng: "Lần này không xấu nữa đúng không sao?"
Chử Trần Âm vẫn chưa về nhà, Tiểu Vân Châu không biết từ đâu lò đầu ra: "Cái gì xấu? Con đến thăm muội muội."
Cậu bé nói rồi nhìn vào bọc nhỏ trong tay Chử Trần Âm: "Đâu có xấu, muội muội của con đẹp nhất."
Phó Giang Hoằng chạm vào đầu cậu bé: "Cha cháu không phải nói muội muội cháu xấu mà là nói cháu xấu."
Tiểu Vân Châu ngẩn ra, nghĩ một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói với Phó Giang Hoằng: "Cháu cũng không xấu."
Phó Giang Hoằng khịt mũi cười nói: "Ý ta nói là lúc cháu còn nhỏ xấu, không phải nói bây giờ."
Tiểu Vân Châu sờ sờ gáy mình: "Lúc còn nhỏ cháu cũng không có xấu."
Phó Giang Hoằng đã bình tĩnh an ủi cậu bé: "Được rồi, không xấu, không xấu."
Nói xong, nàng ấy lại cười.
Chử Trần Âm đang ôm đứa bé, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Sau bao khó khăn, cả nhà họ đã được đoàn tụ, còn có thêm một cô con gái.
Vốn dĩ Chử Trần Âm rất nhớ cuộc sống hiện đại lúc này đã hoàn toàn từ bỏ ý định quay trở lại, quay đi quay lại, nàng phát hiện ở lại đây với Phó Yến Đình cũng tốt.
Đúng lúc này Phó Giang Hoằng đột nhiên nhìn lên: "Tại sao nơi này đột nhiên có một luồng hơi ấm thế."
Bây giờ là mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Bên ngoài đang tuyết rơi, nhưng trong căn phòng lại tràn đầy gió ấm.
Phó Giang Hoằng tiếp tục nhìn vào bên trong, cuối cùng nhìn thấy một cái tủ hình chữ nhật treo trên tường góc phòng Chử Trần Âm.
Nàng ấy vươn tay về phía đáy tủ, cảm nhận được một luồng hơi nóng: "Đại ca, tẩu tẩu cái này là gì vậy, sao lại có khí nóng thế?"
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn, thì thấy Phó Yến Đình lấy máy điều hòa từ không gian ra.
Phó Yến Đình lắp máy phát điện ở hậu viện, không chỉ nối bóng đèn, mà còn lắp cả điều hòa.
Mặc dù thời gian mỗi ngày dùng không nhiều, nhưng mở một hai canh giờ, cũng có thể giữ ấm cả ngày.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Cái này gọi là tủ giữ nhiệt, khoảng thời gian ta và đại ca muội mất tích đã đến một nơi lạnh lẽo, bọn họ đã dạy đại ca muội làm cái này."
Chử Trần Âm nói bậy một cách nghiêm túc.
Phó Giang Hoằng tin là thật, nàng ấy mỉm cười nhìn Phó Yến Đình và nói: "Không ngờ đại ca có bàn tay khéo léo thế, nếu huynh có thời gian thì làm cho phòng muội một cái nhé?"
Phó Yến Đình hơi do dự, hắn còn không biết máy phát điện mang theo có thể dùng cho bao nhiêu máy điều hòa nữa: "Đợi tẩu tẩu của muội ở cữ xong ta sẽ làm cho muội."
Phó Giang Hoằng mỉm cười gật đầu.