Chử Trần Âm vẫn luôn cho rằng chỉ có mình mình mới có thể nghe được giọng nói của không gian ở bên ngoài, không ngờ tới hắn cũng có thể nghe được.
So với sự bị động lúc trước, sau khi nàng biết được nguyên nhân thì lập tức lấy lại tinh thần, vươn cánh tay thon dài ra vòng lấy cổ Phó Yến Đình, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười nói: "Vậy để xem định lực của phó đại tướng quân thế nào."
Vừa dứt lời nàng đã ngẩng cổ hôn lên môi hắn.
Thay vì để hắn trêu chọc mình chi bằng mình đi trêu chọc hắn trước, trong từ điển của Chử Trần Âm không có bốn chữ tình nguyện thua kém người ta.
Phó Yến Đình còn chưa từng bao giờ gặp qua một nữ tử mạnh mẽ như vậy, nhưng nó lại vừa lúc gợi được tính ham muốn chiếm hữu của hắn.
Hắn kéo lấy đùi nàng bế nàng lên, sau đó mạnh mẽ ấn lưng nàng lên tường hôn lại nàng.
Phó Yến Đình hôn cực kỳ bá đạo, hắn hôn giống như muốn lấy đi hết toàn bộ hơi thở trong miệng nàng.
Chử Trần Âm hít thở không thông chỉ mơ hồ cảm thấy choáng váng, nàng không cam lòng yếu thế mà cắn lại môi hắn, ý muốn để hắn bị chịu đau mà buông mình ra.
Thế nhưng vẫn giống như lần trước, cảm giác đau đớn trên môi chỉ khiến Phó Yến Đình càng thêm hưng phấn hơn. Đôi tay hắn dùng sức bế Chử Trần Âm lên, vừa hôn sâu lên môi nàng vừa đi về phía giường.
Chử Trần Âm còn đang đắm chìm trong cuộc đấu với hắn nên hoàn toàn không ý thức được mình đã ở trong miệng một con sói đói.
Tới khi cơ thể rơi vào ổ chăn bông ấm áp mềm mại thì nàng mới đột nhiên bừng tỉnh.
Chử Trần Âm trừng lớn đôi mắt, dùng bản lĩnh bắt tay không của mình xoay người đè Phó Yến Đình to lớn nằm xuống ổ chăn nơi mình vừa mới nằm.
"Phó đại tướng quân, định lực của chàng không được rồi!"
Chử Trần Âm ngồi trên eo hắn đã cảm giác được cái gì đó, nàng dùng sức bắt lấy cổ tay của hắn ấn hắn vào trong đệm chăn.
Hai mắt Phó Yến Đình hơi phiếm hồng, hắn thở gấp một hồi cũng không vội vã ra tay mà chỉ lẳng lặng nhìn Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm có khuôn mặt diễm lệ không thanh nhã giống như những tiểu thư khuê các khác, đặc biệt là chiếc cổ thon dài cùng đôi mắt phượng hơi xếch lên vô hình câu lấy hồn người.
Vào giờ khắc này, Phó Yến Đình thật sự muốn làm kẻ xấu, chân chính có được nàng bất chấp luân lý làm người của bất kỳ kẻ nào.
Chử Trần Âm thấy hắn không có động tĩnh gì mới hơi thả lỏng cảnh giác, chậm rãi buông lỏng tay hắn ra chuẩn bị đứng dậy.
Đúng lúc này, Phó Yến Đình lại duỗi tay bóp chặt eo nàng, dùng sức ấn nàng về lại chỗ cũ: "Ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ phóng đãng thôi, cần gì phải định lực."
Chử Trần Âm cảm nhận được sức mạnh trên eo mình, đang muốn tránh thoát khỏi tay hắn thì cả người lại một lần nữa trời đất quay cuồng ngã xuống ổ chăn.
Phó Yến Đình đảo khách thành chủ, một tay bóp eo nàng, mặt tay khác nhanh chóng nắm lấy hai tay nàng.
Tay hắn rất lớn, chỉ một bàn tay là đã có thể hoàn toàn nắm lấy eo nhỏ của nàng.
Loại cảm giác áp bức mãnh liệt này khiến Chử Trần Âm nhất thời mơ hồ.
Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm bằng con mắt âm trầm thâm thúy.
Xấu thì cứ xấu thôi, hắn cũng không phải mới chỉ làm ra một hai chuyện xấu.
Hắn cúi xuống hôn lên vành tai của nàng, trái tim đập thình thịch giống như sắp không ổn.
Chử Trần Âm bị đôi môi ấm áp của hắn hôn lên giống như có dòng điện chạy qua, một cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể.
Cơn gió lạnh khẽ thổi ngoài cửa sổ, Đỗ mỗ tư vốn đang bị vứt trên mặt đất đã được người ta cầm lấy.
Chử Trần Âm nghe thấy tiếng xé mở túi đóng gói thì lập tức tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, một giọng nói máy móc truyền đến trên đỉnh đầu hai người: "Không gian linh tuyền tầng thứ tám đã hoàn thành thăng cấp."
Hoàn thành thăng cấp?