Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Thực Sự Là Mê Chết Bổn Tiểu Thư Rồi

Chương 166: Thực Sự Là Mê Chết Bổn Tiểu Thư Rồi Chương 166: Thực Sự Là Mê Chết Bổn Tiểu Thư Rồi

Nhưng điều khiến đám người thất vọng là người đẹp mặc trang phục nhà Tống này lại mang mạng che mặt không thấy rõ dung mạo.

Làn váy dưới eo thon thỉnh thoảng bị gió thổi bay, để lộ thân hình thon thả, đôi chân mịn màng xinh đẹp, cũng đủ để những nam sinh kia tự sướng cả đêm.

Nhưng vào lúc này, vài bóng người quen thuộc vây quanh Đào Nana.

"Mẹ kiếp, không nghĩ tới Na Na trang điểm xong lại có bộ dáng xinh đẹp như vậy."

"Đào mỹ nữ đêm nay tan cuộc xong có rảnh không? Đi uống với tôi một chén?"

"Mẹ kiếp, tên Phán Tử chết dẫm, cậu cũng xứng hẹn Đào nữ thần của tôi sao, tôi Triệu công tử là người đầu tiên không phục."

"Cắt, trong lòng tôi chỉ có nữ thần Tiểu Bạch."

Mà đám người kia không phải ai khác.

Chính là Đào Na Na, Triệu Trình, Phùng Phán Tử, Phong Tiểu Tĩnh còn có Lý Lương một nhóm mười mấy người, trong đó còn có một số người từ các lớp khác.

Hôm nay Đào Nana cũng tham gia thi đấu, cho nên cũng ăn mặc rất xinh đẹp.

Cô múa Hồng Chiêu Nguyện và mặc trang phục cổ xưa, nhưng mà đồ cô mặc chính là hán phục màu đỏ.

Không thể không nói, Đào Na Na ăn mặc nghiêm túc xác thực rất đẹp, nhưng so với mỹ nữ như Sở Thu Hi vẫn là thua kém hơn một chút.

Đặc biệt là về phương diện chiều cao và dáng người.

Đào Na Na chỉ cao có 1m55, tuy rằng có một đôi chân trắng như tuyết và thẳng tắp, vòng eo tinh tế, làn da trắng nõn.

Nhưng ngực thì lại bình thẳng như boong tàu, cho dù cô có lót mất miếng đệm cũng có thể nhìn thấy được độ cong

Triệu Trình nhìn Đào Na Na ăn mặc xinh đẹp nói: "Đào mỹ nữ hãy đồng ý lời mời của tôi đi, cô không muốn thơ ca phương xa sao!"

"Tuy rằng cô hơi phẳng, nhưng có câu nói ngực không phẳng, đâu chỉ bình thiên hạ."

"Thái Bình công chúa gì gì đó tôi thích nhất."

Đào Na Na nghe Triệu Trình nói, trên trán đã sớm nổi gân xanh, đôi bàn tay trắng như phấn giơ lên mạnh mẽ đập vào đầu của hắn một cái

"Anh mới là Thái Bình công chúa, bổn tiểu thư là phát dục chậm, sớm muộn gì cũng sẽ to lên, hừ." ╭(╯^╰ )╮

Triệu Trình bị đau vẫn như cũ lấy lòng, đối với mỹ nữ hắn vẫn là rất có kiên nhẫn nói.

"Đào mỹ nữ, tôi thật sự không ngại."

Đôi mắt to của Đào Na Na nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Không muốn chết thì cút ngay, đừng có mà chảy nước miếng lên váy của tôi, nó trân quý lắm đấy."

Dứt lời cô mới thở dài: "Ai, không biết váy của Tiểu Bạch ra sao, cậu ấy có thể là lâm trận bỏ chạy rồi không?"

Chu Thanh vỗ vỗ lồng ngực nói: "Không sao đâu. "

"Hoa khôi trường cũng đã nói rồi, váy và đồ trang điểm của Tiểu Bạch cô ấy đã chuẩn bị kỹ càng rồi."

"Này, các cậu nhìn xem, bóng lưng phía sau thật là quyến rũ!" Một chàng trai trong đám chỉ vào một bóng hình cao gầy xinh đẹp cách đó không xa nói.

"Còn rất thơm, các cậu có ngửi được mùi thơm thanh nhã không?"

Đám người cũng là đưa ánh mắt nhìn sang, quả nhiên có một mỹ nữ cao gầy với mái tóc dài tới eo đứng dưới ánh hoàng hôn.

Mọi người thấy một bóng lưng xinh đẹp đi dưới ánh trăng, ánh trăng trong sáng bao phủ ở trên người cô.

Cô đứng dưới ánh trăng, mặc một chiếc váy màu xanh lam, giống như một bông sen xanh tĩnh lặng, gió thổi tung làn váy của cô, mang đến cho cô một vẻ đẹp mơ hồ dưới ánh trăng.

Mấy người nam sinh đã bắt đầu kêu gào gọi: "Uây, đẹp ... . . . . Bóng người thật xinh đẹp."

"Đôi chân này quá dài! Làm sao cũng hơn một mét trở lên, lão tử có thể chơi cả đời!"

"Các cậu nhìn vòng eo thon nhỏ này đi, cũng quá nhỏ đi, còn có đường cong bờ mông kia, tôi cũng không nỡ dùng lực ôm."

"Mẹ kiếp, người ta cho cậu ôm mới được, xem tôi tới tán cô ấy!" Triệu Trình cười hắc hắc nói.

"Tôi thích nhất vóc người này, thực sự là mê chết bổn tiểu thư rồi."

Phùng Bàn Tử lại là không nói một lời: "Các cậu cũng quá ti tiện rồi, thân sĩ một chút có được hay không?"

"Lẽ nào các cậu chưa từng nghe qua bóng lưng sát thủ sao! Càng là bóng lưng hoàn mỹ, chính diện càng xấu xí, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn."

Chu Thanh, Triệu Trình, Đào Na Na và những người cũng sững sờ, cảm thấy những lời Bàn Tử nói cũng rất có đạo lý.

Triệu Trình đã ngừng lại bước chân.

Đào Na Na ôm má hồng hào nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy, thân hình tốt như vậy tắt đèn đi cũng giống vậy, các cậu không cảm thấy người rất thơm sao?"

Chu Thanh nói: "Nếu không chúng ta cùng tiến lên chào hỏi, nếu như cô ấy là xinh đẹp như hoa thì cũng không đến nỗi khó xử như vậy."

Tất cả mọi người đều gật đầu, thận trọng đi về phía bóng lưng.

Hạ Tiểu Bạch thở dài, nhặt hòn đá trong tay lên, ném xuống hồ, thân thể mềm mại vươn người một cái.

Nhưng vào lúc này, cô cảm giác được phía sau có tiếng ríu ra ríu rít.

Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng quay đầu lại, mái tóc như mực bay trong gió, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Mấy người đứng ở sau lưng cô cũng bị mê hoặc bởi mùi thơm từ mái tóc đen bay của Hạ Tiểu Bạch.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment