Bạch nguyệt quang ! Chẳng lẽ cô ấy chính là bạch nguyệt quang trong vận mệnh của mình !
Thấy anh càng lạnh lùng, trong lòng hắn ta càng nôn nao.
Đạo diễn chuẩn bị xong kịch bản tiếp theo, đi tới.
"Hoàng Giáo Chủ, quay xong cảnh tiếp theo, thì toàn bộ phần cuối sẽ hoàn thành."
Hoàng Giáo Chủ gật đầu, mỉm cười nói với mấy người Hạ Tiểu Bạch :
“Tối nay là bữa tiệc đóng máy của đoàn làm phim chúng tôi, hay là mọi người cùng nhau tham gia ?”
"Cũng không quá muộn."
Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Thu Hi, Sở Thu Hi tức giận đụng vào trán anh : "Anh thấy vui là được."
Cô cắn vào dái tai Hạ Tiểu Bạch, nhỏ tiếng nói : “Cẩn thận, quá trớn rồi bị Hoàng Giáo Chủ ăn sống đó.”
"Em thấy ông ta sớm đã bị anh làm cho mê mẩn rồi."
Hạ Tiểu Bạch chớp chớp mắt với sự tinh nghịch của cô : "Yên tâm đi, Hoàng Giáo Chủ không phải loại người không biết xấu hổ."
“Anh tin ông ta sẽ không làm xằng làm bậy đâu.”
Đàn ông càng thành công thì càng cần thể diện, đặc biệt là nhân vật của công chúng như Hoàng Giáo Chủ.
Giả tạo là bản chất của con người, chẳng hạn như vừa rồi rõ ràng là muốn WX của mình, lại nói rằng không có tiền mặt, lấy chuyển khoản làm cớ.
Mấy người khác cũng đầy mong chờ xem câu trả lời của Hạ Tiểu Bạch, Đào Na Na kéo tay anh lại.
“Không ăn của chùa thì vô cùng lỗ đó, đạo diễn còn nói sẽ thu xếp chỗ ở.”
Hạ Tiểu Bạch cũng gật gật đầu, có thể ăn của chùa quả thực là chuyện tốt nhất, anh nhìn Hoàng Giáo Chủ mỉm cười :
"Vậy thì cảm ơn nhiều."
Hoàng Giáo Chủ cũng vui vẻ gật đầu.
Đạo diễn đi tới, có chút áy náy nhìn Hạ Tiểu Bạch.
"Cô Hạ, cô có thể thay quần áo được không ? Đoàn làm phim chúng tôi chỉ còn một bộ váy màu xanh lam cổ phong như thế này nữa thôi."
“Lát nữa An Tư Tư cần dùng đến.”
Hạ Tiểu Bạch mỉm cười xinh đẹp : "Việc này đương nhiên là không có vấn đề gì."
Hạ Tiểu Bạch đi vào phòng thay đồ của phòng phục trang, thay váy rồi mặc lên bộ quần áo hiện đại mát mẻ ban đầu.
Chải mái tóc có chút rối bù, bước ra khỏi phòng thay đồ thì vừa hay gặp An Tư Tư chuẩn bị đến thay quần áo.
Hai người đụng mặt, bốn mắt nhìn nhau, An Tư Tư cũng có chút kinh ngạc, không ngờ lại gặp Hạ Tiểu Bạch.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tiểu Bạch được gặp thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng khá hưng phấn.
Đây là nữ thần quốc dân đang nổi tiếng.
An Tư Tư cũng rất bất ngờ khi gặp Hạ Tiểu Bạch, cô nhìn cô gái này với khoảng cách gần.
Dung nhan vô cùng thanh nhã, hoàn hảo đến mức không hề có một chút tì vết.
Thân hình cũng cao gầy yểu điệu hơn cô.
Đặc biệt là đôi chân thon dài mịn màng, cân đối dưới chiếc quần short, bắp chân thon bóng mịn, cộng với làn da mịn màng mềm mại, làm lộ ra vóc dáng vô cùng hoàn mỹ.
Những điều kiện cần có của một cô gái hoàn hảo đều được thể hiện một cách sống động bởi cô gái trước mặt.
An Tư Tư nắm chặt nắm đấm, trong lòng tràn ngập sự đố kỵ, ghen tị cùng căm hận.
Hạ Tiểu Bạch sao lại không nhìn ra được ánh mắt của cô ta chứ, chỉ là mặc kệ, mỉm cười nói:
“Đây là chiếc váy mà đạo diễn bảo em thay ra cho chị.”
An Tư Tư chỉ lạnh lùng nhận lấy chiếc váy cổ phong mà Hạ Tiểu Bạch đưa cho.
Hạ Tiểu Bạch bất ngờ phát hiện ngón tay của cô ta đang chảy máu, còn có rất nhiều vết phồng rộp.
Sau khi An Tư Tư giật lấy chiếc váy, thì bước vào phòng thay đồ rồi đóng sầm cửa lại.
Từ đầu đến cuối, cả hai đều không nói một lời.
Hạ Tiểu Bạch chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu được nguyên nhân trong đó.
Xem ra nước trong giới giải trí thực sự rất sâu, không phải lục đục với nhau thì là giao dịch quyền – sắc.
Không có người chống lưng thì bị giở thủ đoạn mánh khóe đến cuối cùng không còn gì hết.
An Tư Tư ôm lấy bộ đồ mà Hạ Tiểu Bạch đã mặc, lẩm bẩm :
"Dựa vào đâu mà bắt mình mặc quần áo cô ta đã mặc ? Mùa hè nóng nực, chắc chắn là đã đổ rất nhiều mồ hôi, bẩn chết đi được."
Nhưng khi cô ta đưa mũi lên ngửi ngửi chiếc váy, lại có một mùi thơm thoang thoảng thanh mát của hoa dành dành, khiến người ta có cảm giác tao nhã, dễ chịu như đang ở dưới đáy thung lũng trong rừng trúc.
"Mùi thơm quá. Cô ta dùng nước hoa gì vậy nhỉ ?"
Ngay cả cô cũng không nhịn được mà hít mấy hơi, huống chi là đám đàn ông thối đó.
Mấy người Hạ Tiểu Bạch ngồi dưới một cái lều cách đó không xa, xem phim trường.
Phong Tiểu Tĩnh, Triệu Trình bọn họ vô cùng phấn khích.
Triệu Trình cảm khái : “Không ngờ cũng có một ngày bổn soái ca có thể trực tiếp đến đoàn làm phim xem nữ thần An Tư Tư quay phim.”
Phong Tiểu Tĩnh nói : “Đây đều là nhờ phúc của Tiểu Bạch.”
Đào Na Na gật gật đầu : “Cũng nhờ Tiểu Bạch mà tối qua chúng ta mới có thể ở trong biệt thự, ngủ thật thoải mái.”
Sở Thu Hi có chút không hiểu : "Ở biệt thự thì liên quan gì đến Tiểu Bạch ?"
Chu Thanh kể lại chuyện xảy ra vào tối qua.
Phong Tiểu Tĩnh gật đầu : “Nếu không phải là Tiểu Bạch ra mặt giúp tôi giải quyết, tôi cũng không biết phải làm sao.”
------
Dịch: MBMH Translate