"Chị Thu Hi, chị không biết đó thôi, tối qua Phạm Kiện đó bị Tiểu Bạch khiến cho mê mẩn quay mòng mòng không khác gì Hoàng Giáo Chủ vừa rồi."
Đào Na Na cười hì hì, nói nhỏ : "Nếu như để bọn họ biết nữ thần trong mơ của bọn họ có cái O lớn thì bọn họ sẽ có biểu cảm như thế nào đây ?"
"Tiểu Bạch đúng là xấu xa chết đi được, còn trà xanh hơn cả cô gái trà xanh."
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi nhìn Hạ Tiểu Bạch, tức giận lườm anh một cái, anh chàng này vốn dĩ là không có... cái đó.
"Cái tên này, thật sự không bị mấy nam sinh đó không khống chế được mình mà ăn mất."
Hạ Tiểu Bạch chỉ lè lưỡi ra với cô.
Đêm đó.
Đoàn làm phim này cũng khá giàu có, có thể thuê một nơi tốt như vậy trong khu vực danh lam thắng cảnh.
Ánh trăng trong thung lũng ban đêm là một tầng ánh bạc, một làn sương mù như có như không quấn lấy đỉnh núi cao chót vót, nhẹ nhàng như một tấm màn che trôi dạt bất định.
Mọi người trong đoàn làm phim đốt đống lửa, còn có mấy cái lò nướng.
Thậm chí trên đống lửa còn có cả một con dê nướng nguyên con, bên ngoài dê nướng nguyên con có màu vàng óng, lớp thịt bên ngoài màu nâu giòn.
Dầu mỡ tí tách tí tách nhỏ xuống trong than lửa, mùi thơm của thịt dê xộc thẳng vào mũi.
Cố ý vô tình, Hoàng cầm một chai bia đi tới bắt chuyện với mấy người Hạ Tiểu Bạch.
Nhưng mấy lần đều bị Hạ Tiểu Bạch khéo léo từ chối, khiến trong lòng hắn ta rất không vui, nhưng lại không dám làm gì.
Hạ Tiểu Bạch cắn một miếng xúc xích Sở Thu Hi đưa cho, vươn vai nói với Sở Thu Hi : "Anh đi vệ sinh một lát."
Sở Thu Hi gật đầu : "Chú ý an toàn."
Hạ Tiểu Bạch cầm lấy khăn giấy cô đưa, bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Sau một hồi xuân về hoa nở, lau sạch, rửa mặt bằng nước lạnh.
Đột nhiên anh dường như nghe thấy tiếng khóc.
Hạ Tiểu Bạch đi về phía phát ra âm thanh, không phải như vậy mà gặp phải nữ quỷ chứ ?
Nếu như xinh đẹp thì cũng không phải là chuyện gì xấu..…
Quả nhiên, có một hình bóng xinh đẹp ngồi trong đình nghỉ mát cách phòng vệ sinh không xa, trong miệng còn lẩm bẩm chuyện không vui.
Tiến lại gần hơn, nhờ vào ánh trăng sáng để nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của đối phương, là An Tư Tư !
An Tư Tư hình như cũng đã nghe thấy động tĩnh, giơ bàn tay trắng nõn như ngọc lên lau vệt nước mắt trên khóe mắt.
Khôi phục vẻ mặt ban đầu, mang theo một nụ cười quay đầu lại, ngọt ngào hỏi :
"Là ai ?"
Khi cô ta nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch, người được đạo diễn, biên kịch và Hoàng Giáo Chủ hết sức khen ngợi, cô hơi sững sờ.
Người phụ nữ này đến đây làm gì ? Không cần nghĩ cũng biết là đến để khoe khoang.
Những người mới đắc ý như vậy, ở công ty cô đã gặp nhiều rồi.
Mình phải lấy thái độ của tiền bối ra dạy cho cô ta một bài học. Để cho cô ta hiểu rằng, ở trong giới này phải tôn trọng tiền bối.
Nụ cười ban đầu của An Tư Tư biến mất trong nháy mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ lạnh lùng của một đại tiểu thư.
Nhưng vẫn chưa để cô ta lên tiếng.
Hạ Tiểu Bạch đã chủ động tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô, trên khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần hiện lên vẻ mặt quan tâm.
Bàn tay trắng như ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dán đầy băng cá nhân của cô, ánh mắt quan tâm nhìn cô ta :
"Chị Tư Tư, có thể gặp riêng chị thật sự là rất vui."
Trong lòng Hạ Tiểu Bạch vô cùng vui mừng, An Tư Tư chính là nữ thần mà anh đã thích từ rất lâu.
Hồi học cấp 3, anh vẫn luôn cày phim của cô. Bây giờ được tiếp xúc ở khoảng cách gần có thể không vui được sao ? Nếu không chiếm lấy lợi thì uổng phí bỏ qua một cơ hội.
"Chị Tư Tư, chị có biết không, hồi học cấp ba em vẫn luôn cày phim của chị."
"Hôm nay ở phim trường, có thể nhìn ra được dáng vẻ nghiêm túc, dụng tâm khi đánh đàn tranh của chị Tư Tư, thực sự là rất nỗ lực."
“Có lẽ trong mắt mọi người, chị Tư Tư đánh đàn rất bình thường.”
“Nhưng trong mắt em, chị Tư Tư vì để diễn tốt bộ phim này mà luyện tập đàn tranh đến mức ngón tay đầy vết sẹo.”
"Trong lòng em cảm thấy thực sự rất hay, mấy bạn trong lớp em đều vô cùng thích chị."
"Mọi người đều cảm thấy kỹ năng diễn xuất của chị tiến bộ ngày càng tốt hơn."
Hạ Tiểu Bạch nhìn ngón tay chọc thủng vết phồng rộp và rỉ máu của cô, từ trong không gian lấy băng cá nhân ra.
"Em giúp chị dán, có được không?"
An Tư Tư sững sờ, cốt truyện không phải là hai người vì để tranh giành nhau vai nữ chính của bộ phim tiếp theo mà chửi nhau những lời thô tục hay sao ?
Tại sao nhìn dáng vẻ cô ta có vẻ rất thích mình vậy ?
"Em... em nói chị đánh đàn tranh rất nỗ lực ? Nghe rất hay !"
Chỉ có bản thân cô mới biết cái giá phải trả cho nỗ lực học đàn tranh.
Ngón tay bị dây đàn làm bị thương không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đến phim trường phải chịu đựng cơn đau diễn cảnh đánh đàn tranh, thì đều bị đạo diễn và Hoàng Giáo Chủ quát mắng.
Bọn họ căn bản không quan tâm đến nỗ lực đằng sau của mình.
------
Dịch: MBMH Translate