Thậm chí còn nói khả năng diễn xuất của cô không tốt, nếu không có khuôn mặt này thì không là cái gì cả.
Cảm giác tủi nhục đó khiến cô mỗi đêm đều trốn trên giường mà khóc.
Bây giờ là lần đầu tiên được người khác công nhận, trong lòng cô không biết vui mừng biết bao nhiêu.
"Em nói thật sao ? Em cũng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của chị ngày càng tiến bộ sao ? Đánh đàn tranh cũng rất hay sao ?"
Trên thực tế, Hạ Tiểu Bạch, Triệu Trình bọn họ hoàn toàn là nhắm vào nhan sắc của An Tư Tư.
Về mấy thứ như diễn xuất, đều là thứ yếu….
Nhưng vì để thần tượng của mình có thể phấn chấn, Hạ Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt vô cùng chân thành gật đầu, mỉm cười ngọt ngào :
"Tất cả đều là sự thật, nếu như không tin, em có thể thề ~"
"Trong lòng em, chị Tư Tư là nữ diễn viên xuất sắc nhất."
An Tư Tư cảm động đến mức lại bật khóc, tựa cái đầu nhỏ lên vai Hạ Tiểu Bạch nức nở “hu hu hu.”
Sự nỗ lực, đánh đổi của cô cuối cùng cũng có người công nhận.
"Cảm ơn em gái Tiểu Bạch, đây là lần đầu tiên chị được người khác công nhận."
Hạ Tiểu Bạch vuốt ve mái tóc đen như mực, mượt mà của cô, một tay ôm cô vào lòng, cảm nhận hương thơm ấm áp trên cơ thể mềm mại của cô, chóp mũi tràn ngập hương thơm cơ thể của người đẹp.
Anh có cảm giác mình chính là “hải vương” lừa dối các cô gái.
Chỉ vài ba câu đã khiến nữ thần của một đám trạch nam nhào vào vòng tay mình mà khóc hu hu hu.
Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thậm chí có thể sờ được dây áo, có chút hưng phấn.
"Đừng khóc nữa, chị là tuyệt nhất."
Quả thực là rất tuyệt vời, thân thể mềm mại của cô quá nice, vừa mềm mại vừa thơm.
Sáng sớm hôm sau.
Một nhóm người đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Hạ Tiểu Bạch vẫn như cũ ân ái thân thiết với Sở Thu Hi
Ánh nắng chiếu lên làn da trắng như tuyết của hai cô gái tuyệt đẹp này tạo cho người khác một loại cảm giác như mộng ảo.
Hoàng Giáo Chủ nhìn thấy một cảnh này, trêu đùa thân thiết giữa các cô gái thật là hạnh phúc.
Tiếc là đợi sau khi ăn xong bữa sáng thì họ sẽ chia tay, không biết lúc nào mới có thể gặp lại lần nữa.
Nghĩ tới đây khiến Hoàng Giáo Chủ chán ăn.
An Tư Tư ngồi cạnh hắn bưng một nồi súp bồ cô mới nấu.
“Hoàng Giáo Chủ uống súp không, cái này là tự tay tôi nấu đấy.”
Hoàng Giáo Chủ liếc nhìn An Tư Tư: “Múc một ít đi.”
An Tư Tư lấy một cái chén, thật sự chỉ đổ một ít cho hắn.
Mới nhìn Hạ Tiểu Bạch với đôi mắt long lanh sinh động: “Em gái Tiểu Bạch, em muốn uống không, chị đổ cho em một ít.”
Hạ Tiểu Bạch đương nhiên gật đầu, cô thật sự cần bổ sung một chút sau trận chiến với Thu Hi đêm qua.
Cô mỉm cười ngọt ngào với An Tư Tư: “Cảm ơn chị Tư Tư.”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tư Tư cũng có chút đỏ bừng: “Chúng ta là chị em tốt không cần khách sáo.”
Sở Thu Hi nhìn hai người mặt đầy cảnh giác, sao cảm giác mối quan hệ giữa họ trông có vẻ rất tốt.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta sâu sắc nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch đang uống canh bồ câu cũng có thể ngửi được mùi dấm đó, chỉ có thể vùi mặt uống canh “Ực ực ực” với cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Người còn lại đều làm như đang ăn cơm.
Sau khi ăn sáng xong cũng là lúc chia tay.
Đào Na Na có chút xúc động: “Chuyến đi những ngày nghỉ hè này thật ngắn ngủi, đã đến lúc quay lại học viện thu dọn đồ đạc về quê rồi.”
Phong Tiểu Tĩnh gật đầu: “Về nhà lại phải đối mặt với hai lão đầu trong nhà mỗi ngày thật sự phiền chết mất.”
“Tám giờ sáng đã gõ cửa thúc ép thức dậy.”
Triệu Trình nhún vai: “Ở nhà đánh game lại nói ham ăn biếng làm.”
Lý Lương đẩy kính nói: “Thế thì mọi người có từng nghĩ đến việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, tăng thêm chút tiền tiêu vặt không?”
Chu Thanh thở dài một hơi: “Đi chứ, tôi luôn có thói quen đi làm thêm dịp hè.”
“Nhưng sau đại học mỗi lần làm thêm dịp hè đều ở công ty của gia đình vị hôn thê.”
Phùng Bàn Tử nói: “Có thể đi làm ở công ty của vị hôn thê bạch phú mỹ không thoải mái sao, Bàn Tử tôi hâm mộ chết đi được.”
“Vị hôn thê nhà cậu lại đẹp như vậy.”
Chu Thanh nhún vai: “Mọi người không biết thôi, cô ấy bảo tôi đến công ty làm đơn giản chỉ muốn quyến rũ tôi, còn táy máy tay chân các kiểu.”
“Mỗi ngày đều nhờ tôi sửa máy tính giúp cô ấy, sau đó mượn cơ hội sờ cơ ngực tôi.”
“Sửa máy tính cũng được đi, còn nhân cơ hội mời tôi bảo tôi đến nhà cô ấy sửa vòi nước.”
Đừng nói mấy Triệu Trình, ngay cả Hạ Tiểu Bạch nghe lời này của Chu Thanh cũng cảm thấy anh ta đang khoe khoang, đều hận không thể giết chết anh ta.
Triệu Trình không nhịn được châm chọc nói: “Cậu yếu như thế, có cơ bắp cái rắm đấy.”
Chu Thanh cũng lười trả lời anh ta, vả lại còn tò mò nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch hỏi: “Tiểu Bạch, nghỉ hè cậu có kế hoạch gì.”
------
Dịch: MBMH Translate